Tống Uyển Phù

Chương 17



Ta nhìn chàng một lúc, rồi khẽ nói ra tin mà Thúy Nhi mang về:

 

“Thúy Nhi đến Tống phủ đưa lễ, cả nhà họ đều tràn đầy niềm vui. Có kẻ hầu miệng không kín nói, có quý nhân muốn cưới Tống Uyển Tình, còn hứa hẹn cho vị trí chính thê.”

 

Dương Yến Sơ kéo ta ngồi xuống ghế bên cạnh, gật đầu xác nhận:

 

“Lục vương gia.”

 

Ta bàng hoàng kêu lên:

 

“Lục… Lục vương gia?!”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

28

 

Nếu nói mấy năm gần đây trong kinh thành có chuyện gì chấn động nhất—

Thì không gì khác ngoài việc tiên hoàng bất ngờ không truyền ngôi cho Lục vương gia mà mình yêu quý nhất, mà lại chọn Tứ vương gia, con trai do hoàng hậu sinh ra, tức là đương kim bệ hạ.

 

Khi chiếu thư ban xuống, Lục vương gia còn đang ở phương Nam, mọi sự đã thành định cục, chỉ đành yên phận cúi đầu.

 

Sau mấy năm sống tự do tiêu sái, không cưới vợ, Lục vương gia bỗng dưng lại muốn cưới trưởng nữ của nhà họ Tống—một quan ngũ phẩm?

 

Thậm chí, ngay cả nhà họ Hứa từng trở mặt với Tống gia, cũng lên tiếng kết thân?

 

Dù nhìn thế nào, chuyện này cũng đầy dấu hiệu kỳ lạ.

 

Dương Yến Sơ không nói nhiều, chỉ dặn ta đóng cửa, cấm lui tới, còn mượn cớ tết đến để gọi thợ vào tu sửa sân viện.

 

Suốt nửa tháng, tình hình trong kinh căng như dây đàn. Mỗi ngày Dương Yến Sơ đều rời nhà từ sớm, nửa đêm mới quay về.

 

Tết năm ấy, kinh thành hoàn toàn không chút sắc xuân.

 

Mùng Ba tết, lên triều, Dương Yến Sơ vì lời lẽ quá thẳng thắn mà xúc phạm Thái phi, bị phạt đánh hai mươi trượng.

 

Lục vương gia lấy cớ bất bình, hoàng thượng muốn dẹp sóng gió nên hạ lệnh đày Dương Yến Sơ đến trấn giữ hoàng lăng. Ngay trong đêm, chàng bị đưa đi, không được phép về nhà từ biệt.

 

Lòng ta lo lắng, vội viết một bức thư, giao cho người mẫu thân để lại đưa đến biên ải. Thế nhưng chưa đến một canh giờ sau, người đó mặc đồ đen quay về.

 

Lông mày ta giật mạnh, bước nhanh lên hỏi:

“Không gửi đi được à?”

 

Hắn lắc đầu, hạ giọng:

 

“Cả thành phong tỏa nghiêm ngặt, giờ mà ra ngoài sẽ khiến bọn họ cảnh giác.”

 

Lòng ta đã rõ—chỉ sợ chuyện lớn mà Dương Yến Sơ từng nói… sắp thực sự xảy ra rồi.

 

Ta lập tức gọi hết các ma ma trong nhà, chia gia đinh và vệ binh thành hai đội thay phiên canh giữ. Cửa phủ đóng kín, không cho người ngoài vào.

 

Căng thẳng suốt ba ngày, cuối cùng đến đêm ngày thứ ba thì chuyện cũng xảy ra.

 

Ánh lửa bùng lên rực rỡ khắp thành, ngoài cổng phủ người hô kẻ hét, cả con phố náo loạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tiếng la, tiếng khóc vang lên khắp nơi—báo hiệu bên ngoài đã thực sự đại loạn.

 

Ta triệu tập mọi người trong phủ, phân phối rõ ràng từng việc, cuối cùng dõng dạc nói:

 

“Bên ngoài không yên ổn, mà nhà ta—dòng dõi võ tướng, điều không thiếu nhất chính là binh khí! Mọi người đều phải trang bị sẵn sàng, nếu có kẻ dám xông vào—giết không tha!”

 

“Nếu ai nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn, thông đồng với địch, thì cứ theo quân pháp mà xử—xem như đào binh, giết!”

 

“Chỉ cần giữ vững cửa phủ, sau này tất sẽ luận công ban thưởng, mọi người đã rõ chưa?”

 

Chúng gia đinh đồng thanh:

 

“Rõ rồi!”

 

Chờ suốt nửa canh giờ, không thấy có ai đánh cửa, ngược lại lại là Hứa Chí Chiêu đến gõ cổng lớn:

 

“Nhị biểu muội! Ta là biểu ca họ Hứa đây! Dương Yến Sơ bị phạt canh giữ hoàng lăng rồi, muội còn giữ cái phủ lớn thế này làm gì?”

 

“Hôm nay Lục vương gia đã đại sự thành công, nhà họ Dương chẳng ai thoát được đâu!”

 

“Không bằng mở cửa cho ta, để ta dẫn người đánh vào, sau này ta sẽ lấy công lao đó đổi lấy muội về, muội vẫn sẽ là thê tử của ta!”

 

Ta đứng sau cửa, cạn lời.

 

Ta đã lấy chồng rồi, vậy mà Hứa Chí Chiêu vẫn còn mặt dày nhắc đến chuyện cưới hỏi. Ghê tởm không chịu nổi!

 

Trước đó ta vẫn chưa nhìn rõ quan hệ giữa Lục vương gia và nhà họ Tống, giờ Hứa Chí Chiêu tự đến gõ cửa, thì ta đã hiểu.

 

Hứa di thúc bị phạt trông cửa thành, chỉ sợ chính là người đã mở cổng cho quân của Lục vương gia tiến vào.

 

Trên triều, phụ thân ta dù không ra sao, nhưng vẫn có đồng liêu. Chỉ cần đám quan viên bị diệt sạch, hắn lại ra mặt nhận thân phận Lục vương gia, chẳng phải “chính danh hợp lý”—có thể đổi ngôi xưng đế sao?

 

Lúc ấy, ta ra hiệu cho đám vệ binh b.ắ.n tên, trong tiếng mắng hốt hoảng của Hứa Chí Chiêu, ta lạnh giọng nói:

 

“Không ngờ biểu ca kiến thức nông cạn, bụng dạ lại đầy mộng xưng vương! Thật khiến người khâm phục, khâm phục!”

 

Hứa Chí Chiêu còn gào bên ngoài:

 

“Vậy sao muội còn không mở cửa?”

 

“Chỉ là, nay ta đã là dâu nhà họ Dương—nhà họ Dương có thể có tướng tử trận, chứ không bao giờ có quân đầu hàng!”

 

“Nếu biểu ca muốn lập công nhờ đánh hạ nhà họ Dương, vậy thì... tự đến mà lấy!”

 

29

 

Lửa cháy rực trời, tiếng hò hét, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang vọng không dứt bên tai.

 

Ta ngồi ngay ngắn trước chính sảnh, bên cạnh là Thúy Nhi tay cầm vũ khí, phía sau là Linh Nhi ôm sổ ghi công trạng, và bốn vị ma ma đứng vững như núi.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com