Vừa mới xem được hai trang sổ, Dương Yến Sơ liền giả vờ nhăn mặt ôm đầu, ngả người nằm xuống đầu gối ta.
Miệng còn rên rỉ đầy khoa trương:
“Ôi chao, nương tử ơi, mấy chữ này nhìn đến nhức đầu, nàng mau xoa giúp ta một chút…”
Ta nhìn bộ dạng giả vờ của hắn, vừa buồn cười vừa thấy lòng mình mềm lại.
Ngón tay nhẹ nhàng day lên huyệt thái dương của hắn, ta khẽ hỏi:
“Bệ hạ… có nói gì không?”
Hắn nghe ra trong giọng ta có điều khác thường, liền xoay người nắm lấy tay ta, ánh mắt lo lắng mà vẫn mỉm cười dỗ dành:
“Bệ hạ đâu có trách ta điều gì? Chỉ là... mùa đông lại sắp đến rồi, đám Hồ nhân phương Bắc lại có động tĩnh, triều đình kẻ toan tính thì vẫn toan tính, nhưng cũng có người thật sự lo cho lê dân.”
Dương Yến Sơ thở dài một tiếng, rồi cười, tay nhéo nhẹ má ta:
“Ta vốn định Tết năm nay được ở nhà đón xuân cùng cha mẹ và nàng. Nhưng nếu nhà chúng ta an yên, thì ngoài biên cương không biết sẽ có bao nhiêu dân lành phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, nồi cơm không đủ đầy.”
Lòng ta chợt nhói lên, nước mắt từ khoé mi trào xuống, lăn dài trên má:
“Chàng đã tự xin trở lại biên ải rồi sao?”
Nước mắt trên mặt ta bị hắn khẽ lau đi.
“Không phải ta, là cha mẹ ta muốn đi. Lúc hạ triều xong, phụ thân còn căn dặn ta phải nói cho nàng biết trước. Mọi việc trong nhà đành phải trông cậy vào nàng nhiều hơn. Mới về làm dâu chưa đầy một năm đã phải quán xuyến mọi thứ, thật là vất vả cho nàng rồi.”
Ta khịt khịt mũi, siết chặt bàn tay to lớn của Dương Yến Sơ, nước mắt nhòe mắt, giọng vẫn kiên định:
“Từ khi thiếp gả vào phủ, chàng và cha mẹ luôn đối đãi với thiếp thật tốt, lo chu toàn mọi điều, thiếp có gì mà gọi là vất vả chứ?”
24
Biết tin cha mẹ chồng sắp quay lại biên ải, ta liền bắt đầu chuẩn bị. Nghe nói biên ải rét buốt, gió sương khổ sở vô cùng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Triều đình thì bộ Lại, bộ Hộ lại đang đùn đẩy chuyện quân lương, mỗi lần hạ triều cha mẹ chồng đều mặt mày u ám, Dương Yến Sơ hễ nhắc đến là nghiến răng nghiến lợi.
Nghe nói hoàng thượng hạ triều xong cũng chỉ biết thở dài thườn thượt. Ngài mới đăng cơ không bao lâu, quốc khố lại trống rỗng, đối mặt với đám đại thần đồng loạt than nghèo, cũng đành bất lực.
Ta nhìn vào sản nghiệp trong nhà, lại sai người ra ngoài dò hỏi giá gạo và các loại hàng hóa trong năm, vừa nhìn đã nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhà họ Dương thế lực lớn, nam nữ già trẻ trong nhà ai cũng bản lĩnh, cớ sao sổ sách lại hỗn loạn, công việc quản lý thì bê bối đến vậy?
Chủ nhân quanh năm không ở nhà, trong phủ lại nuôi ra cả ổ sâu mọt tham ô.
Ta lập tức dẫn theo các ma ma, thức suốt đêm rà soát lại toàn bộ sổ sách.
Sai người đi điều tra giá cả thị trường năm nay, thu hoạch các trang trại, chỉ trong ba đến năm ngày, đã gom đủ chứng cứ.
Với đôi mắt thâm quầng, ta dẫn các ma ma đến viện tiếp khách của Dương phủ, ngồi lên ghế chủ vị, phía dưới đứng chật người hầu kẻ hạ trong phủ.
Thúy Nhi dẫn hai ma ma bưng chồng sổ sách chất cao bên cạnh ta. Bọn hạ nhân không hiểu ra sao, đưa mắt nhìn nhau, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng thanh hành lễ.
Ta nhấp một ngụm trà đậm để xua đi cơn buồn ngủ, đặt mạnh chén trà xuống.
“Hôm nay gọi mọi người đến đây, cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là cha mẹ chồng cuối năm này sẽ quay về biên ải.”
Nói nửa chừng, ta ngẩng mắt nhìn xuống bên dưới.
Ngồi cao có lợi—mặt mũi ánh mắt bên dưới đều nhìn thấy rõ mồn một.
Có kẻ lanh lợi, biết sau này nên nghe ai để trèo cao; có kẻ bụng dạ thâm sâu, từ trước đã vơ vét được không ít, trong mắt đầy mong đợi.
Ta nói tiếp:
“Chuyện trong phủ từ nay về sau sẽ do ta, tân nương tử này, toàn quyền quán xuyến. Muốn quản việc thì điều đầu tiên là phải nhận người cho rõ.”
Người trẻ thì mặt ngơ ngác, đám bà quản gia lớn tuổi, ăn mặc khá ra dáng, ánh mắt thì rõ ràng chẳng coi lời ta ra gì.
Ta không nổi giận, chỉ đặt tay lên sổ sách bên cạnh:
“Trước kia chúng ta chưa từng làm việc chung, không rõ năng lực của các vị ra sao. Ai làm gì thì cứ làm tiếp việc ấy.”
Thấy bên dưới có người lộ vẻ khinh thường, ta khẽ bật cười, rồi ra hiệu cho người hầu khiêng đến hai tấm bình phong lớn:
“Ta từng nghe mẫu thân ta trị quân nghiêm minh, làm con cháu thì cũng nên học đôi phần. Đã là nhà võ tướng, thì thưởng phạt phải phân minh.”
“Từ hôm nay trở đi, ai làm tốt thì ghi sang một bên, ai làm không tốt thì ghi sang bên kia. Nếu có ba lần đại quá, ta sẽ không đánh không mắng, chỉ lấy luôn khế bán thân của cả nhà, bán sạch là xong!”
Cả đám người bên dưới đều sợ đến tái mặt, tim treo lơ lửng.
Chỉ có một tiểu nha đầu trông mới mười một, mười hai tuổi, ngẩng đầu, giọng lanh lảnh vang lên:
“Tham kiến đại nương tử, nô tỳ tên Linh Nhi. Dám hỏi đại nương tử, làm sai thì phạt, vậy nếu làm tốt thì có thưởng không ạ?”