Tống Thanh Ương

Chương 9



Thời gian trôi chậm rãi.

 

Tiêu Mộ tụng kinh rất thành tâm.

 

Trong tiếng kinh khô khốc, lặng nặng vang vọng khắp không gian, hắn dần thiếp đi, đầu tựa lên vai ta.

 

Ta thừa cơ hội, lấy sợi dây đã chuẩn bị sẵn, trói hắn lại, sau đó châm đèn cho sáng rõ.

 

Cửa phòng được đẩy ra.

 

Tấn Vương được người đẩy xe vào.

 

Dưới ánh đèn leo lét, hắn vẫn giữ nét mặt ngây ngô, thậm chí có phần đờ đẫn, nhưng ánh mắt lại trong suốt sáng tỏ.

 

“Phu nhân bảo ta làm gì, ta đều đã làm cả rồi.”

 

Hắn nhìn ta, hỏi khẽ:

 

“Tiếp theo là gì?”

 

Ta khép mắt, hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt, thì thầm:

 

“Nghe đi. Bắt đầu rồi.”

 

Tiếng tụng kinh trầm đục vang lên từng đợt, hòa với tiếng gõ mõ đều đều trang nghiêm thanh tịnh.

 

Tiếng tụng kinh của đại sư Khổ Độ trầm ổn vững chắc, từng âm tiết như kết thành pháp ấn, dội thẳng vào lòng người.

 

Tấn Vương bỗng khẽ rên lên, ôm đầu, tỏ vẻ đau đớn.

 

Cùng lúc ấy, Tiêu Mộ trong giấc ngủ cũng bắt đầu giãy giụa, toàn thân quẫy đạp như cá mắc cạn, tuyệt vọng tìm lối sống, cố vùng vẫy.

 

“Chuyện này là sao vậy?” 

 

Tấn Vương mặt mày tái nhợt, đau đớn nhìn ta, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

 

“Ráng chịu một chút.”

 

Ta nắm lấy tay hắn, vỗ nhẹ trấn an.

 

“Đại sư đang giúp chàng tìm lại chính mình. Rất nhanh thôi… sẽ kết thúc.”

 

Tấn Vương như mơ hồ hiểu, nhưng không chống đỡ nổi cơn đau, liền ngất đi.

 

“Tống Thanh Ương!”

 

Tiêu Mộ đột ngột bừng tỉnh, hai mắt đỏ ngầu nhìn ta chằm chằm, như dã thú phát cuồng:

 

“Nàng đang làm gì?!”

 

“Đưa các ngươi trở về đúng vị trí của mình.” Ta đáp.

 

Ta nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mộ, trong tay siết chặt con d.a.o găm.

 

“Tấn Vương.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Ta trầm giọng,

 

“Ngươi đã ở trong thân xác Tiêu Mộ quá lâu rồi, giờ là lúc phải quay về.”

 

Hắn sững sờ nhìn ta, rồi lại cong môi cười nhạt:

 

“Không ngờ… nàng lại phát hiện ra?”

 

“Dĩ nhiên ta sẽ nhận ra.”

 

Ta lạnh lùng nói.

 

“Ngươi không phải Tiêu Mộ. Tiêu Mộ kính trọng phụ thân ta, hắn tuyệt đối không hại ông. Tiêu Mộ yêu ta, sẽ chẳng bao giờ nỡ làm ta tổn thương.”

 

“Ngươi không phải hắn, cho dù mang gương mặt và thân xác của hắn, ngươi cũng vĩnh viễn không thể là hắn.”

 

Tấn Vương – kẻ đang trú trong thân thể Tiêu Mộ – đã mượn pháp thuật của đạo sĩ Ngọc Chân, tráo đổi hồn phách giữa hai người.

 

Vì thế, một Tiêu Mộ nhân hậu, lương thiện mới có thể chỉ trong một đêm mà thay tâm đổi tính, nhẫn tâm khiến nhà ta tan nát.

 

Người khiến phụ mẫu ta c.h.ế.t thảm, ép ta rơi xuống địa ngục… chính là Tấn Vương!

 

“Nhưng Tống Thanh Ương…”

 

Hắn nhìn ta chằm chằm, dù mang gương mặt Tiêu Mộ, nhưng ánh mắt kia lại hoàn toàn khác biệt—

 

Lạnh lẽo, cố chấp, đầy sự chiếm hữu méo mó như một thanh kiếm ẩn mình trong bóng tối, lúc nào cũng khát máu.

 

“Nàng từng nói, nàng yêu ta.”

 

“Ta yêu là Tiêu Mộ, không phải ngươi!”

 

“Khác biệt ở chỗ nào?”

 

Hắn thấp giọng, ngữ điệu mê hoặc:

 

“Nàng từng nói, nàng yêu gương mặt này. Gương mặt này chính là Tiêu Mộ. Mà ta—chính là hắn.”

 

Ta đặt d.a.o lên cổ hắn.

 

Tiếng tụng kinh mỗi lúc một vang vọng, từng nhịp từng nhịp ngân dài trong không gian tịch mịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Từng âm tiết kết thành chuỗi hạt vô hình, từ hư ảo hóa thành thực thể, như một tấm lưới pháp lực đan chặt phủ xuống không gian.

 

Trên giường, thân thể thật sự của Tiêu Mộ đang giãy giụa kịch liệt.

 

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, gân xanh nổi lên, gương mặt méo mó vì đau đớn.

 

Ta khẽ nói:

 

“Cho dù là cùng một khuôn mặt, một thân xác—Ngươi cũng không phải Tiêu Mộ. Người ta yêu… vĩnh viễn không thể là ngươi.”

 

Trong đôi mắt đỏ như m.á.u của Tấn Vương dâng đầy căm hận.

 

“Giả dối!”

 

Hắn gào lên.

 

“Các ngươi ai cũng vậy! Trong mắt các ngươi chỉ có cái xác này! Là gương mặt đẹp, thân thể hoàn mỹ, trí tuệ vượt trội…Các ngươi quan tâm chỉ là những thứ đó mà thôi!”

 

Ta lắc đầu, chậm rãi nói:

 

“Có lẽ dung mạo là điều đầu tiên thu hút.”

 

“Nhưng dù là phu thê hay bằng hữu—thứ cuối cùng khiến người ta lưu luyến, là sự đồng điệu, là linh hồn hòa hợp.”

 

Tấn Vương nheo mắt, như bị chọc giận đến cực điểm, sát ý bùng lên rõ rệt.

 

“Nếu nàng thật sự không quan tâm… vậy thì, Tống Thanh Ương.”

 

Hắn tiến sát về phía ta, ánh mắt siết chặt như dao:

 

“Giờ hãy g.i.ế.c ta đi. Ngay cổ ta đây—một nhát thôi, được không?”

 

Tay ta run lên.

 

Con d.a.o găm trong tay cũng rung theo từng nhịp run của trái tim.

 

Tấn Vương cười khẩy, nét mặt đầy châm biếm:

 

“Giết ta đi, g.i.ế.c chính Tiêu Mộ của nàng đi.”

 

“Cái tâm thuần hậu, linh hồn thánh thiện mà nàng mong cầu ấy, hiện giờ đang nằm trong cái thân thể tàn phế của ta.”

 

“Hãy đi yêu hắn đi.”

 

“Yêu hắn đi!”

 

Hắn gần như gào lên.

 

Ta giơ d.a.o lên, chỉ hận không thể lập tức đ.â.m c.h.ế.t hắn ngay lúc này.

 

Nhưng ta lại không xuống tay.

 

Không phải vì ta luyến tiếc, mà bởi… ta không cần phải làm vậy.

 

Kẻ nào gây nên tội, kẻ đó phải tự chịu.

 

Kẻ gieo nghiệt phải tự mình trả giá.

 

Ta muốn hắn quay trở về thân thể vốn thuộc về hắn.

 

Sau đó—từng bước từng bước, để hắn chuộc lấy tội nghiệt mình gây ra.

 

“Nàng từ chối ta… chẳng phải vì ta là phế nhân sao!”

 

Tấn Vương gần như hét lên, dốc hết chút sức lực cuối cùng.

 

Ta lắc đầu.

 

“Ta từ chối ngươi, chỉ vì trong lòng không có rung động.”

 

“Cũng như với bao nhiêu nam nhân khác trên đời này—ngoại trừ Tiêu Mộ, tất cả đều không khác gì nhau.”

 

“Nàng gạt ta.”

 

Tấn Vương phun ra một ngụm máu, khóe môi đỏ tươi đến chói mắt.

 

“Thời gian này… rõ ràng là nàng yêu ta.”

 

“Tất cả chỉ là ta đang giả vờ thôi.”

 

Ta lạnh lùng.

 

“Thù g.i.ế.c cha không đội trời chung. Dù ngươi là ai—Tấn Vương hay Tiêu Mộ, ta đều không thể tha thứ, càng không thể yêu.”

 

Tấn Vương bật cười.

 

Cười đến điên cuồng, cười như trút hết mọi thứ.

 

Trong tiếng cười đó, lại có chút nhẹ nhõm như buông bỏ được điều gì đó.

 

Hắn liếc nhìn Tiêu Mộ đang hôn mê trên ghế.

 

“Hồn phách của hắn đã không còn nguyên vẹn nữa. Dù nàng có đổi lại, hắn cũng chỉ là một tên ngốc.”

 

Hắn cười mãn nguyện, môi nhếch lên thành đường cong cay độc, rồi nhắm mắt lại.

 

“Tống Thanh Ương… nàng sẽ hối hận.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com