Cuối cùng, hắn chỉ có thể nghiến răng, mặt mũi đầy nhục nhã mà tới tìm ta xin lỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhìn hắn siết chặt bàn tay vì phẫn uất, ta chậm rãi nở một nụ cười lạnh lẽo.
Như vậy đã không chịu nổi sao?
Vở kịch hay còn ở phía sau kia mà.
Dưới sự hòa giải của Liễu Thất Thất, mối quan hệ giữa Triệu Kế Hiên và Triệu Sơ Ngôn dần được hàn gắn.
Dù bên trong có ra sao, ít nhất bề ngoài, hai cha con đã lấy lại được sự thân thiết như xưa.
Nửa tháng sau, sinh thần của Triệu Sơ Ngôn cuối cùng cũng tới.
Theo thông lệ, hắn mời các quan trên, đồng liêu, đồng hương cùng gia quyến đến phủ dự tiệc.
Liễu Thất Thất, với thân phận biểu muội, dĩ nhiên cũng có mặt trong bữa tiệc.
Trong bữa tiệc, phu nhân các quan lại không khỏi lại bắt đầu những câu chuyện quen thuộc.
“Tống Thanh Thương thật có phúc khí, phu quân sủng ái hết mực, bao nhiêu năm qua cũng không cưới thêm thiếp thất.”
“Con trai lại thông minh hiểu chuyện, mới mười sáu tuổi đã đỗ tú tài. Nghe nói dạo gần đây còn tham gia hương thí, nếu thi đỗ thì chẳng phải sẽ trở thành cử nhân sao?”
Có người không nhịn được buông lời chua ngoa:
“Ta thấy Tống Thanh Thương chẳng qua chỉ là một mụ đàn bà hay ghen thôi.”
“Trên đời này, nam nhân nào mà chẳng ba thê tử bốn nàng hầu? Vậy mà chỉ mình nàng ta là giữ khư khư—”
Ánh mắt của người đó vô tình chạm phải ánh nhìn của ta.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ngay lập tức, kẻ đó hoảng hốt ngậm chặt miệng, không dám nói thêm lời nào nữa.
Ta lại hoàn toàn không tức giận, ngược lại còn mỉm cười nhìn người đó, dịu dàng nói:
“Tiền phu nhân nói đúng lắm. Phu quân đã rộng lượng với ta như vậy, ta đương nhiên cũng phải biết thấu hiểu chàng mới phải.”
“Cho nên, nhân dịp ngày vui hôm nay, ta đang định nạp thiếp cho phu quân đây.”
Tiền phu nhân ngây người nhìn ta.
Sau khi xác định ta không phải đang nói đùa, ánh mắt bà ta nhìn ta liền giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Ta hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt của đám nữ quyến kia, lập tức kéo Liễu Thất Thất đang ngồi trong góc đi thẳng về phía bàn tiệc của đám nam nhân.
Vừa đến gần, liền nghe thấy có người đang nịnh bợ Triệu Sơ Ngôn:
“Nam nhân si tình như Triệu đại nhân đây thật sự hiếm thấy.
“Phu nhân nhà ta thường lấy ngài ra để răn dạy ta đấy.”
Triệu Sơ Ngôn cười nhạt đáp lại:
“Khiêm tốn thôi. Nội tử nhà ta tính tình hay ghen, sao dám so bì với phu nhân hiền thục của ngài được.”
Ta nghe không lọt tai nổi những lời giả dối đó, liền lớn tiếng cắt ngang:
“Phu quân e là đã hiểu lầm thiếp rồi.”
“Phủ ta vốn dĩ quá lạnh lẽo, thiếp đây còn mong có thêm vài vị muội muội nữa để bầu bạn cho vui cửa vui nhà.”
Ta kéo mạnh Liễu Thất Thất, đang còn ngây người, đẩy thẳng nàng ta đến trước mặt Triệu Sơ Ngôn:
“Nhân dịp ngày vui thế này, hay là phủ chúng ta hôm nay liền đón song hỷ, nạp Thất Thất làm di nương của phu quân đi thôi.”