“Nghe nói, lão gia định từ trong tộc nhận nuôi một đứa trẻ khác để kế thừa gia nghiệp Triệu gia.”
“Trời ơi, thật sao? Vậy Kế Hiên thiếu gia phải làm sao đây?”
“Còn có thể làm sao được nữa, bị đuổi ra khỏi nhà thôi. Ai bảo ngài ấy không nghe lời lão gia?
“Nhưng dù sao cũng có công nuôi dưỡng, chắc lão gia cũng sẽ không để ngài ấy chịu khổ, chỉ là không còn vinh hoa phú quý như bây giờ nữa.”
“Nếu nói như vậy, nếu ai có thể sinh cho lão gia một đứa con ruột, chẳng phải sẽ một bước lên phượng hoàng sao?”
“Không chỉ vậy đâu! Ta thấy lão gia chắc chắn cũng hối hận rồi.”
“Ai mà chẳng muốn có một đứa con ruột cơ chứ?”
“Nếu sinh được con trai độc nhất cho lão gia, nói không chừng còn có thể ngồi vững trên vị trí chủ mẫu đấy!”
Hai nha hoàn vừa cười vừa đùa giỡn rồi rời khỏi hoa viên.
Chỉ còn lại Thu Đường đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt tối sầm lại, trong đáy mắt dần hiện lên vẻ suy tính sâu xa.
Hai nha hoàn vòng ra khỏi hoa viên, lặng lẽ tiến về phía Ỷ Mai Các của ta.
Ta đưa cho bọn họ một thỏi bạc:
“Lời đã truyền đến nơi rồi chứ?”
“Phu nhân yên tâm, bảo đảm đã truyền đến rồi.”
07
Dựa vào danh nghĩa quản lý nội vụ, Thu Đường liền có thêm lý do chính đáng để tiếp xúc với Triệu Sơ Ngôn.
Nữ nhân này có thể ở những phương diện khác chỉ tầm thường, nhưng trong khoản mê hoặc nam nhân thì quả thật là bậc thầy.
Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, nàng ta và Triệu Sơ Ngôn đã bắt đầu liếc mắt đưa tình.
Có lẽ trong lòng Triệu Sơ Ngôn, Thu Đường chỉ là một kỹ nữ nơi thanh lâu có thể tùy ý đùa bỡn, hắn vốn không coi nàng ta là người của Triệu gia.
Nhưng dù sao, trên danh nghĩa, nàng ta vẫn là thiếp thất của con trai hắn, bởi vậy giữa hai người tạm thời chỉ dừng lại ở những ánh mắt đưa tình, chưa ai chủ động vượt qua giới hạn.
Nếu bọn họ còn chưa chịu ra tay, vậy thì ta đành phải đẩy thêm một phen.
Hôm đó, ta lấy cớ đi dâng hương cầu Văn Xương Tinh Quân, kéo theo Triệu Kế Hiên cùng xuất môn.
Ta còn sai người bí mật bỏ thêm một ít dược liệu kích thích vào canh sâm mà Thu Đường mang đến cho Triệu Sơ Ngôn mỗi ngày.
Đi được nửa đường, khi đang kiểm tra lại lễ vật mang theo, ta bất chợt vỗ trán:
“Ôi chao, ta quên mang theo bánh ú rồi!”
Triệu Kế Hiên thờ ơ đáp:
“Xuống chân núi mua là được thôi.”
“Sao có thể như vậy được?” Ta giả vờ tức giận: “Đó là bánh ú mà nương đã thức suốt đêm qua để gói, trên mỗi cái còn cẩn thận viết tên của con nữa.”
“Thế mới thể hiện lòng thành. Mua tùy tiện dưới chân núi thì có ích gì? Dù sao chúng ta cũng chưa đi được bao xa, bảo xe ngựa quay lại lấy đi.”
Triệu Kế Hiên không chống lại được sự nài nỉ của ta, đành phải đồng ý.
Khi vừa trở lại viện, nha hoàn bên cạnh Thu Đường vừa nhìn thấy hắn liền giật mình đến mức làm rơi cả chén trà trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -