Mặt biển xanh thẳm phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ, từng gợn sóng lăn tăn nhẹ nhàng vỗ vào mạn thuyền. Bầu trời cao vút không một gợn mây, trong trẻo đến mức khiến người ta có cảm giác chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới. Gió biển mát lành phảng phất hương muối mằn mặn, dịu dàng lướt qua da thịt.
Tổng tài ung dung tựa lưng trên chiếc ghế tắm nắng, dáng vẻ thảnh thơi hiếm có. Kính râm che đi đôi mắt sắc bén thường ngày. Một tay anh cầm ly rượu vang trắng sóng sánh ánh nắng, tay còn lại thả lỏng trên tay vịn ghế, thần thái nhàn nhã, như thể đang tận hưởng từng giây phút quý giá nhất của mùa hè.
Khoảnh khắc bình yên đó nhanh chóng bị phá vỡ.
Con tàu bất chợt rung lắc dữ dội, mặt biển cuộn sóng mạnh mẽ. Từ phía sau tàu, lưới đánh cá đột nhiên căng cứng, rung lên bần bật như mắc vào thứ gì đó cực kỳ nặng nề.
Tổng tài khẽ cau mày. Anh chậm rãi tháo kính râm xuống, giọng trầm thấp vang lên đầy quyền uy:
"Xem có chuyện gì xảy ra."
Thủy thủ vội kéo lưới lên. Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả đều chết lặng.
Trong lưới không phải là cá. Mà là... một con người.
⸻
Bé cá ngựa đã vào sống trong nhà của tổng tài được nửa năm.
Suốt nửa năm này, cuộc sống của tổng tài đã có không ít thay đổi. Ví dụ như trong biệt thự bỗng xuất hiện thêm một hồ bơi ngoài trời được thiết kế vô cùng tinh xảo. Hoặc như những bữa tiệc hải sản với tôm hùm và đủ loại hải sản tươi sống nay được tổ chức thường xuyên. Lại ví như, trên bàn ăn trước kia chỉ có một đôi đũa, thì giờ đây đã có thêm một đôi nữa. Khẩu phần ăn của anh cũng vô tình giảm xuống đáng kể.
Trước kia, anh thường xuyên theo dõi các chương trình tài chính kinh tế. Nhưng giờ đây, tất cả thời gian rảnh rỗi đều dành cho những chương trình khám phá đại dương, đáy biển, và cả các loài sinh vật biển kỳ lạ.
Thực ra, suốt thời gian qua, tổng tài vẫn luôn giữ một chút nghi hoặc trong lòng. Anh không hoàn toàn tin rằng bé cá ngựa chỉ đơn thuần là một con hải mã. Có lúc anh nghĩ, biết đâu... cậu chính là một nhân ngư.
Suy nghĩ này vẫn âm ỉ trong đầu anh, cho đến tận hôm nay — ngày anh dẫn bé cá ngựa đến tham quan một cửa hàng chuyên cung cấp sinh vật thủy tộc.
Trước mắt là một bể thủy sinh rộng lớn với làn nước xanh biếc lấp lánh. Những tia sáng màu lam nhạt tỏa ra từ đèn chiếu sáng, khiến không gian như trở thành một phần của lòng đại dương.
Tổng tài cho tay vào túi quần, lặng lẽ đứng nhìn bé cá ngựa đang vui vẻ nghịch nước trong bể. Bên trong, đàn hải mã bơi lượn quanh cậu, như bị thu hút bởi từng chuyển động nhẹ nhàng của cậu. Ánh sáng xanh chiếu lên gương mặt rạng rỡ, khiến cậu như hòa vào thế giới của chúng.
"Wow! Cảnh tượng này thật hiếm thấy đó, xem ra bầy hải mã đều rất quý mến vị tiên sinh nhỏ này." Một nhân viên cửa hàng che miệng cười, ánh mắt đầy kinh ngạc.
"Hiếm thấy? Ý cô là sao?" Tổng tài hơi ngạc nhiên: "Bình thường không như vậy à?"
"Chúng nó thật sự rất thích vị tiên sinh dễ thương này. Có lẽ là... muốn chọn cậu ấy làm đối tượng giao phối." Nhân viên vừa giải thích, vừa cười khúc khích. "Hải mã khi đến mùa sinh sản thường sẽ đùa giỡn, vờn nhau như đang khiêu vũ vậy đó!"
Bé cá ngựa đỏ mặt, cười ngượng ngùng.
Cậu lặng lẽ cúi đầu, đầu ngón tay lại tiếp tục chạm vào làn nước, khiến mặt nước khẽ gợn lên những vòng tròn lấp lánh.
"Cái gì?!"
Tổng tài sững người, ánh mắt rơi vào nụ cười tươi rói của bé cá ngựa. Trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt anh chợt tái nhợt. Một cảm giác bất an không rõ hình dạng bất ngờ trỗi dậy trong lòng.
Anh siết chặt tay, rồi không chần chừ, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay bé cá ngựa, kéo cậu rời khỏi khu vực bể thủy sinh đang trở nên hỗn loạn bởi ánh mắt "thèm thuồng" của bầy hải mã.
Xem ra... bé cá ngựa thật sự chỉ là một con hải mã.
Không ổn rồi.
Tổng tài đứng sững giữa hành lang dài sáng trưng, đầu óc rối như tơ vò. Một sự thật vừa mới hiện lên khiến anh choáng váng — anh hình như... đã sinh tình.
Sau khi bị một cú "cắm sừng" tàn nhẫn ngay tại cửa hàng sinh vật thủy tộc, cuối cùng anh cũng buộc phải đối diện với cảm xúc của chính mình.
Không thể tin được — một người như anh, bá đạo, lạnh lùng, lý trí đến mức tàn nhẫn — lại có thể rơi vào lưới tình... và đối tượng lại là một bé cá ngựa.
Lần đầu tiên trong suốt hai mươi bảy năm sống trên đời, tâm trí anh bị khuấy động bởi những ý nghĩ lạ lẫm, đầy rối ren, và... ngọt ngào một cách kỳ quái. Cảm xúc trong anh trào lên như thủy triều, không thể kiểm soát.
Dưới sự thôi thúc đó, anh mở điện thoại, gõ vào thanh tìm kiếm: "Làm sao để theo đuổi một người khi phát hiện mình đã thích họ?"
Kết quả đầu tiên là một trang web công khai của một tác giả nổi tiếng, chuyên viết truyện tình cảm — và tiêu đề nổi bật như một cú tát vào lòng tự tôn của anh:
[Bá đạo tổng tài vô tận chi ái — Người yêu phi người đại tác chiến].
Trước kia, anh từng khịt mũi khinh thường những loại tiểu thuyết này. Trong các buổi tiệc xã giao, nếu có ai nhắc đến mấy chuyện tình yêu sướt mướt hay mấy quyển tiểu thuyết "não tàn", anh chỉ nhấp ly rượu và thản nhiên chuyển chủ đề. Những người tình cũ cũng chưa từng được anh lắng nghe quá ba câu nói nghiêm túc.
Thế nhưng giờ đây — mọi thứ đã thay đổi.
Anh đột nhiên hiểu rằng: Học hỏi là điều cần thiết. Và nếu muốn theo đuổi tình yêu, thì sức hút cá nhân chính là vũ khí sắc bén nhất.
Nghĩ đến đàn hải mã kia, dám lượn lờ khiêu vũ để bày tỏ tình ý một cách dũng cảm, anh nheo mắt.
Dựa vào cái gì mà anh lại không làm được?!
Khóe môi anh cong lên, một nụ cười tự tin xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng.
Tổng tài hít một hơi thật sâu, mở ngay chương đầu tiên của [Bá đạo tổng tài vô tận chi ái] với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy.
[Tổng tài: Phu nhân biết sai rồi sao?]
[Quản gia: Lục tổng, ngài đã quên rồi sao? Phu nhân... ba năm trước đã bị ngài... Cô ấy không chịu nổi khi bị giam lỏng như chim hoàng yến. Cô ấy đã chết... À không, là tự sát.]
[Cái gì?!?]
Tổng tài không thể tin vào tai mình, gương mặt biến sắc. Anh ôm đầu, hai tay siết chặt như muốn che đi toàn bộ thế giới, cuồng nộ hét lên:
"Tôi không tin! Chuyện này không thể xảy ra! Dù cho cô ấy hóa thành tro bụi, tôi cũng muốn có cô ấy!"
Đọc đến đây, khuôn mặt tổng tài không hề có một chút biểu cảm nào. Anh lạnh lùng đóng cuốn sách lại.
Đây là... cái gì vậy?
Cảnh tượng này... sao mà quen thuộc đến thế. Anh nhíu mày, lật lại trong ký ức. Hình như... đã từng thấy nó đâu đó? Đúng rồi, trong một buổi họp vài tháng trước, cấp dưới không cẩn thận đã chiếu nhầm một đoạn tiểu thuyết ngôn tình lên màn hình PPT. Hồi đó, anh chẳng thèm quan tâm, nhưng giờ nhớ lại... mở đầu truyện cũng giống hệt như thế này.
Chỉ là... lúc đó hình như tên truyện là [Thiên Tài Tam Bảo Đại Náo Hollywood], không đúng, là [Thiên Tài Manh Bảo Tổng Tài Daddy Tiến Hỏa Táng Tràng]!
Nhưng mở đầu rõ ràng giống nhau. Chẳng lẽ... đây mới là "công thức chuẩn" cho truyện tổng tài truy thê sao?
Một tia sáng như bừng lên trong đầu.
Tổng tài lập tức ngồi thẳng dậy, mở lại chương 1, nghiêm túc đọc lại từ đầu như thể đang nghiên cứu kế hoạch thị trường cho một thương vụ hàng tỷ đô.