Hạ Vy Vy biết điều liền đi ra ngoài, cô đi về nhà.. Alice cậu cuối
cùng đã có chốn yên bình để bản thân dựa dẫm, không phải tớ không lo
lắng nhưng tớ đã có chút yên tâm. Lần đầu tiên cậu cười một nụ cười hạnh phúc với người con trai khác.. Kelvin thì như thế nào đây? Mà thôi, lựa chọn người nào cũng được cả mà.
Quin Alice chưa kịp hỏi cô mà cô đã đi mất tiêu rồi, chắc lát nữa gọi điện nói chuyện với Lucy đáng yêu của tui quá: "Xin lỗi." Mạc Dương
Minh lấy tay trái kéo cô, rõ ràng bị thương còn không nhúc nhích được mà sức trâu ghê: "A!"
"Không sao, ôm anh tiếp đi, anh miễn cưỡng chịu đau để được em ôm."
Anh trong lòng tựa như được cô sưởi ấm, cô ngồi dậy: "Mơ đi!"
Anh bĩu môi, chỉ vào cái giỏ trái cây mà cô mua cho lại há miệng: "Anh muốn ăn nho, đúc cho anh đi."
"Anh không có tay chân à?"
"Em nhìn xem anh què rồi, nào có cử động được.. hay là em gả cho anh, chăm sóc cho anh đi." Mạc Dương Minh ấu trĩ nói, anh cười hắc hắc với
cô.
"Được, gả thì gả."
Anh không tin được, đáy mắt vui vẻ mà lại buồn bã nhìn cô: "Anh nói
đùa thôi, đừng miễn cưỡng bản thân." Không yêu thì gả cũng chẳng có gì
vui vẻ với nhau.
"Không miễn cưỡng, Dương Minh.. em chỉ nói một lần, anh có tình
nguyện sống với em cho đến khi chúng ta già đi?" Quin Alice cười cười
nói với anh, cô là nghiêm túc, mọi chuyện đều sẽ bỏ qua không nhắc tới
nữa.
"Em có chắc không? Nếu đã gả rồi không được ly hôn nữa đâu, anh sẽ
trói em lại đấy." Mạc Dương Minh chỉ nói thôi, mặt mày vẫn hơi u buồn
tại vì anh không tin sau bao nhiêu chuyện cô vẫn muốn gả cho anh. Quin
Alice gật đầu: "Hiện tại không thể nói em dành cho anh là như thế nào,
nếu như anh đồng ý, mãi mãi sẽ không chia tay.."
"Lần đầu tiên trong đời anh không nghĩ rằng sẽ được một cô gái cầu
hôn mình." Mạc Dương Minh không còn lạnh băng nữa thay vào đó anh cảm
thấy cuộc đời của mình không còn nhàm chán, anh đã có mục đích sống đó
chính là ở bên cạnh và bảo vệ cho Quin Alice.. cô cười phì: "Vậy anh có
thể cầu hôn em lại."
"Không cần đâu.." Anh tay trái bắt lấy phía sau đầu cô, anh kéo đôi
môi nhỏ nhắn chạm vào môi mình: "Anh lại thích vợ tương lai cầu hôn hơn, cảm ơn em." Anh sẽ trân trọng nó, vì tương lai của chúng ta.. anh sẽ vì em mà đấu tranh dù có bất kể chuyện gì xảy ra sau này.. anh nguyện ý
bên cạnh em..
Dương Minh, em không thể nói rằng bản thân yêu anh.. em vẫn chưa sẵn
sàng, nhưng một ngày nào đó em sẽ nói lời yêu đó. Và anh sẽ đón nhận nó
chứ? Em nghĩ rằng bản thân sẽ không sai khi chọn anh!
Nhưng cô và anh không hề biết đó mở đầu của hạnh phúc là hành trình
bi ai, Vương Huyên nào có dễ dàng bỏ qua cho hai người họ được đến với
nhau, còn vị hôn thê mà Anh Quốc đã sắp đặt cho cô từ nhỏ là ai? Không
cần biết tương lai thế nào, hiện tại em và anh đều muốn trải qua khoảnh
khắc hạnh phúc này mãi.. đi đến đâu hay đến đó. Không suy nghĩ nhiều về