Tổng Tài, Bớt Nhõng Nhẽo Lại Đi!

Chương 11



 

Anh dùng tay che mắt tôi, dẫn tôi vào văn phòng.

Trong bóng tối, tim tôi như một con chim nhỏ mắc bẫy, đập liên hồi trong lồng ngực.

Lục Dã buông tay ra. Ngay lập tức, ánh nến ấm áp làm mắt tôi hoe đỏ.

Văn phòng đã tắt hết đèn, ánh nến lung linh khiến mọi thứ trở nên mờ ảo, sàn nhà được trải đầy hoa hồng.

Lục Dã nắm lấy tay tôi, cúi đầu nhìn sâu vào mắt tôi:

"Dư Hựu, anh đã nghĩ rất lâu, không biết nên tỏ tình ở đâu. Mọi người đều nói phải chọn một nơi thật ý nghĩa. Suy đi tính lại, anh vẫn chọn nơi này."

Tôi khàn giọng hỏi: "Tại sao?"

Anh nhìn tôi, nghiêm túc trả lời: "Bởi vì đây là nơi chúng ta ở bên nhau lâu nhất. Ở đây, anh mới có thể đường hoàng chiếm hữu em, dù chỉ là trên danh nghĩa cấp trên."

"Em có biết không, mỗi khi tan làm, anh đã bắt đầu mong chờ ngày mai đến. Anh ghét nhất là cuối tuần, vì điều đó có nghĩa là anh phải xa em hai ngày."

"Mỗi khi công việc mệt mỏi, anh lại vô thức nhìn về phía em. Chỉ cần nhìn thấy em, anh lại cảm thấy có thêm động lực để tiếp tục."

"Dư Hựu, anh thích em. Từ bảy năm trước đã thích em rồi."

"Anh có nhà, có xe, không có thói hư tật xấu, tuy từng có hai người bạn gái cũ nhưng tuyệt đối không có bạch nguyệt quang. Em có thể cân nhắc để anh làm bạn trai của em không?"

"Anh đã nhắm đến vị trí trong tim em từ rất lâu rồi, em có thể cho anh một cơ hội bước vào đó không?"

Lời anh chân thành và nồng nhiệt. Nước mắt tôi lăn dài trên má, ngọt ngào nơi khóe môi.

Tôi lao vào vòng tay Lục Dã, dụi đầu vào lồng n.g.ự.c anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cô Dư Hựu, có được không? Cho anh một câu trả lời chắc chắn."

Tôi kéo áo anh, từ trong lòng anh bước ra, ngẩng đầu nhìn anh:

"Lục Dã, em đã đợi câu nói này của anh rất, rất lâu rồi."

"Là lỗi của anh."

"Nếu hôm nay anh không mở miệng, em đã định sẽ nói trước rồi."

Lời tôi còn chưa dứt, Lục Dã đã ôm chầm lấy tôi. Tôi áp má vào lồng n.g.ự.c anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm thấy lồng n.g.ự.c mình tê dại. Nụ hôn của anh rơi từ trán, lướt qua mắt, mũi, rồi dừng lại trên môi. Tôi dần dần đắm chìm trong sự tấn công dịu dàng của anh.

Sau khi Lục Dã tỏ tình, chúng tôi bắt đầu một mối quan hệ bí mật. Ban đầu anh kiên quyết không đồng ý, khăng khăng đòi công khai với cả thế giới. Anh nói mình khác với những kẻ độc thân khác, anh bây giờ đã là người có chủ. Nhưng sau những lời thuyết phục mềm mỏng của tôi, anh cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.

Tình cảm là chuyện riêng tư, mà chúng tôi thì chỉ vừa mới bắt đầu.

Yêu đương nơi công sở, không thể thiếu đi cảm giác lén lút và mờ ám.

Một giây trước, tôi còn đang bị Lục Dã ép lên ghế làm việc, hôn đến trời đất quay cuồng, anh thở dốc tựa vào trán tôi. Giây tiếp theo, tôi đã vuốt lại mái tóc rối, nghiêm chỉnh đứng bên cạnh anh.

Lục Dã mím môi, lườm trợ lý Chu, giọng nói có chút hậm hực.

Ra khỏi văn phòng, trợ lý Chu nhìn tôi với vẻ mặt khổ sở: "Thư ký Dư, gần đây Lục tổng có chuyện gì không vui sao ạ?"

Tôi nhìn anh ta, vô tội lắc đầu: "Chắc là không có đâu."

"Vậy có phải anh ấy bị gia đình thúc giục kết hôn, hay xem mắt không ạ?"

Tôi lại lắc đầu: "Chắc cũng không phải."

Anh ta thở dài: "Tâm tư đàn ông đúng là khó đoán. À mà Thư ký Dư, miệng của cô hình như hơi sưng."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com