“Em đã khiến anh phải lo lắng, do em bướng bỉnh, em không nên ra ngoài, do em quá ngốc, không nên dễ dàng tin tưởng người khác, nếu không cũng không phải chịu thảm cảnh này.”
Ôn Khanh Mộ lập tức ôm Tô Lạc Ly vào lòng.
“Không trách em, đã qua rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Ký ức quá đau đớn, anh không muốn nhớ lại, cũng không muốn cô nhớ lại.
“Đúng thế, đã qua rồi sao anh không thể để mọi chuyện trôi qua đi?”
“Anh làm sao?”
“Sao anh mãi không đến công ty?”
“Không muốn đến thì không đến thôi, kiếm nhiều tiền làm gì? Tiền anh kiếm được tiêu mấy đời cũng không hết!” Ôn Khanh Mộ rất đắc ý.
“Anh đang tự trách đúng không? Anh vẫn luôn tự trách mình, đúng không?”
“Sao anh phải tự trách mình? Em suy nghĩ nhiều quá rồi!”
Ôn Khanh Mộ quay đầu đi, anh sẽ không bao giờ thừa nhận!
Tô Lạc Ly cầm hai tay Ôn Khanh Mộ đặt vào lòng bàn tay mình.
“Mọi chuyện đã qua rồi, tất cả chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi. Em mong anh đừng trách em, và đương nhiên em cũng sẽ không trách anh.”
Vẻ mặt Ôn Khanh Mộ có chút mất tự nhiên: “Tự nhiên em nói những lời cảm động này làm gì?”
“Ngày mai anh về công ty làm việc đi. Ở đây có người giúp việc chăm sóc em rồi, không sao đâu.”
“Về làm gì? Kinh doanh được thì kinh doanh, không kinh doanh được nữa thì nghỉ, dù sao tiền anh kiếm được cũng đủ cho chúng ta tiêu.”
“Chúng ta đủ tiêu nhưng người khác thì sao?”
“Người khác? Chuyện này liên quan gì đến người khác?”
“Đương nhiên có liên quan rồi, trong công ty có biết bao nhiêu nhân viên, nếu công ty thật sự phá sản, chúng ta có thể không lo cơm ăn áo mặc nhưng những nhân viên đó thì sao? Có người cũng vừa mới sinh em bé như chúng ta, hoặc có người có con lên đại học, rất nhiều chi phí. Anh bảo họ phải sống thế nào?”
“Anh không nợ họ!” Ôn Khanh Mộ nghe những lời này, trong lòng đương nhiên không vui.
“Tất nhiên là chúng ta không nợ họ, nhưng nếu đã thành lập công ty thì chúng ta phải gánh vác trách nhiệm này. Người càng có năng lực thì trách nhiệm càng lớn, không phải sao?”