Tống Lưu Tiên

Chương 10



23

 

Vì ta rốt cuộc đã sinh hạ hài nhi, Hứa Thất lang liền bị các nữ quyến đẩy ra ngoài.

 

Dĩ nhiên, các bà cũng bế luôn hài tử đưa cho hắn và mẫu thân chồng.

 

“Là một bé gái, trắng trẻo mập mạp, thật xinh đẹp a!”

 

Mẫu thân chồng ôn nhu ngắm đứa bé, trìu mến nói: “Ngay cả mái tóc cũng đen nhánh thế kia, quả là một mầm mống mỹ nhân!”

 

Hứa Thất lang cả người đã gần như ngây dại, thì thào: “Đây là... nữ nhi của ta...”

 

Hắn run rẩy vươn tay chạm nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ, lòng ngập tràn xúc động khó bề diễn tả.

 

Người bên cạnh mẫu thân cũng không ngớt lời khen ngợi:

 

“Tiểu tiểu thư mang phúc tướng đầy mình!”

 

“Trước nở hoa, sau kết quả, thật phúc khí vô biên!”

 

Mẫu thân chồng cười đến nheo cả mắt: “Tốt, tốt lắm, đều tốt cả!”

 

Mọi người đang vui vẻ mừng rỡ vây quanh hài tử, thì bà mụ trong sản thất đột nhiên hô lớn: “Còn một đứa nữa! Phu nhân, trong bụng thiếu phu nhân còn một hài tử!”

 

Mọi người đồng thanh kinh hô: “Còn nữa?”

 

“Chẳng lẽ... là song sinh?!”

 

Đứa bé thứ hai ra đời thuận lợi hơn rất nhiều, chỉ trong chốc lát, từ sản thất lại ôm ra thêm một đứa trẻ nữa.

 

“Là một tiểu thiếu gia! Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân!”

 

Mẫu thân chồng vui mừng đến rơi lệ, suýt nữa không thể tin được, trong khoảnh khắc đã có đủ cả cháu trai cháu gái!

 

“Tốt! Tốt lắm! Người người đều có thưởng! Ai có mặt đều có phần!”

 

“Ta phải đến Quan Âm tự dâng hương cúng tiền, tạc tượng vàng! Còn phải mở kho phát cháo, lập nhà từ thiện! Ôi chao, dù bây giờ có c.h.ế.t đi, cũng đáng lắm rồi!!”

 

Trong lúc mẫu thân chồng mừng rỡ đến hỗn loạn, Hứa Thất lang lại lặng lẽ quay trở vào sản thất.

 

Lúc này, ta đã được bà mụ thu xếp gọn gàng, đang nằm nghỉ ngơi.

 

Hắn nhẹ nhàng quỳ xuống bên giường, lấy tay ta che lên mắt mình.

 

“Đa tạ nàng, Lưu Tiên, đa tạ nàng.”

 

Hắn đã khóc.

 

Ta yếu ớt hỏi: “Hài tử cũng đã sinh rồi, chàng còn muốn đi Thục Sơn, tìm đạo tu tiên nữa không?”

 

Hứa Thất lang vội vã lau nước mắt, nhẹ giọng đáp: “Không đi nữa, vốn đã sớm không định đi rồi. Lưu Tiên, dù có là chân nhân tiên gia thật sự, cũng sẽ vì nàng mà lưu lại, huống hồ ta chỉ là một phàm phu tục tử.”

 

Hắn cúi đầu, để trán chạm vào trán ta, như thể thề ước:

 

“Ta đâu cũng không đi! Sau này chỉ ở bên nàng thôi!”

 

Ngoại truyện 

 



 

Sau khi ta cùng Hứa Thất lang trải lòng thẳng thắn với nhau, ta đã trải qua một tháng ở cữ vô cùng thư thái. 

 

Quả nhiên, lời đại tỷ nói không sai — phu thê nên thẳng thắn không giấu giếm, lòng không vướng mắc. 

 

Vì vậy, ta cũng lấy hết can đảm, hỏi về bức họa trong thư phòng kia. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hứa Thất lang sững lại một lúc, rồi bật cười khẽ: “Chẳng lẽ nàng vì bức tranh đó mà ghen suốt bấy lâu nay ư?” 

 

Ta có chút ngượng ngùng, liếc mắt lườm hắn, không thèm đáp. 

 

Hứa Thất lang ôm lấy ta, thở dài nói: “Người trong bức họa đó là muội muội ruột của ta — Hứa Thập Tam Nương.” 

 

Muội muội ruột? 

 

Hứa Thất lang kể: “Ta và muội ấy là một đôi song sinh, nhưng muội ấy đã yểu mệnh từ khi mười lăm tuổi... Mẫu thân đau đớn khôn nguôi, từ đó trong nhà không còn ai nhắc đến chuyện này nữa.” 

 

“Ta vẫn thường tự hỏi, sau khi muội ấy qua đời, linh hồn đã đi về đâu... liệu có luân hồi tái sinh? Muội ấy có sống tốt không... Ta muốn tu tiên, muốn siêu thoát luân hồi, chỉ để có thể nhìn thấy muội muội lần nữa, để biết muội ấy có còn tồn tại ở đâu đó hay không. Ta muốn hỏi một câu rằng vì sao lại nhẫn tâm bỏ ta lại một mình.” 

 

Thì ra là vậy. 

 

Hứa Thất lang chăm chú nhìn ta, chậm rãi nói: “Nhưng giờ ta đã hiểu rồi. Muội muội ta chắc chắn đã quay lại rồi — nàng ấy không nỡ rời xa ta, nên đã hóa thành nữ nhi của ta, để ta dùng cả đời mà thương yêu bảo hộ, để tất cả mọi tiếc nuối đều được bù đắp.” 

 

Khó trách khi mẫu thân chồng nhìn thấy một đôi long phượng thai lại xúc động đến mức không kiềm chế nổi. 

 

Có lẽ, bà và Thất lang, đều đã nghĩ tới điều đó.

 

Cứ như vậy, bởi vì tiểu danh của Hứa Thập Tam Nương là “Huyên nhi”, nên trưởng nữ của chúng ta được đặt tên là Hứa Niệm Huyên. 

 

Dùng để tưởng niệm người cô mẫu đã khuất của con bé. 

 



 

Vốn dĩ sau khi sinh hạ hai hài tử ấy, Hứa Thất lang đã không muốn sinh thêm nữa. 

 

Nào ngờ không bao lâu sau, ta lại hoài thai, năm kế tiếp lại sinh thêm một tiểu nhi tử. 

 

Trong nhà có ba đứa nhỏ, náo nhiệt tới mức chẳng khi nào được yên ổn. 

 

Không chỉ những bình hoa cổ mẫu thân chồng cất giữ bị phá hủy, mà ngay cả chòm râu của phụ thân chồng - vị tể tướng cao quý - cũng suýt chút nữa không giữ nổi. 

 

Hứa Thất lang nghiêm mặt nói với ta: “Chúng ta thôi không sinh nữa, hai trai một gái, vậy là đủ rồi.” 

 

Ngay cả mẫu thân chồng cũng gật gù: “Chỉ cần nuôi dưỡng mấy đứa nhỏ Niệm Huyên cho tốt là đủ rồi!” 

 

Nhưng lại một năm sau, một lần mẫu thân chồng dẫn các cháu về điền trang chơi, ta và Hứa Thất lang hiếm hoi được ở riêng, hai người uống chút rượu nhẹ, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Kết quả, lại sinh thêm một đôi song sinh nữ. 

 

Ba năm ôm năm đứa. 

 

Ngay cả mẫu thân chồng cũng bắt đầu không chịu nổi. 

 

Bà mỗi ngày trông coi năm đứa nhỏ, lúc thì ôm một đứa trong ngực, lúc thì hai đứa leo lên cổ, có khi còn có đứa bám cả vào đùi. 

 

Ta vội vàng chạy đến quát: “Các con mau xuống hết cho ta! Cứ coi tổ mẫu như đại thụ mà leo như thế là sao hả?!”

 

Mẫu thân chồng phẩy tay, trong mệt mỏi vẫn tràn đầy mãn nguyện: “Không sao, không sao.”

 

Bà vẫn hết mực yêu thương ta, nhưng quay đầu nhìn Hứa Thất lang thì giận dữ quát lớn:

 

“Con chẳng phải muốn thành tiên sao? Còn không mau đi đi? Nhà này sắp không còn chỗ mà ở rồi!”

 

Hứa Thất lang:  “......”

 

Tối đến, ta cười nói với cha bọn trẻ: “Lúc trước chúng ta đã giao hẹn, ta phải được độc chiếm một gian phòng riêng cơ mà.”

 

Hứa Thất lang mỉm cười ôn nhu, đáp: “Hài tử đông quá, phòng trong phủ cũng trở nên chật chội, mong rằng nương tử có thể cảm thông. Nay chỉ đành ủy khuất nàng cùng ta dùng chung một phòng.”

 

Ta trêu chọc: “Chàng quả nhiên là nói lời không giữ lời!”

 

Hứa Thất lang thuận theo, cười khẽ: “Phòng có thể nhường cho nàng, nhưng giường thì tuyệt đối không thể!”

 

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com