Đây là cơ hội tuyệt vời để Thái tử lập uy danh trước triều đình.
Cùng đi với hắn là không ít mưu sĩ trong phủ Thái tử.
Hàn môn hay thế gia, đều góp sức chung lòng.
Cuối cùng đã thuận lợi đàm phán, buộc Nam Lý quốc chịu điều kiện nộp cống hàng năm.
Nghe nói, phía Nam Lý còn định dâng công chúa của họ.
Ai ngờ bị Sở Trinh mắng cho một trận:
"Mới bại một trận đã mang nữ nhân sang hòa thân, có bản lĩnh thì mang hoàng tử của các ngươi sang đây!”
"Triều ta cũng có không ít quyền quý chuộng nam sắc.”
"Đã nói hoàng tử là báu vật của Nam Lý các ngươi, vậy thì cứ mang thứ quý giá nhất đến, triều ta chỉ nhận đồ tốt!"
Nam Lý quốc câm lặng.
Tin tức truyền về trong nước, toàn triều cười đến đau cả bụng.
Một niềm tự hào là “thiên triều thượng quốc” âm thầm nảy mầm trong lòng mỗi người dân Đại Diễn.
Không bao lâu sau, Sở Trinh mang theo hài cốt của vị công chúa từng bị ép hòa thân mười tám năm trước trở về.
Hôm đó, vô số người mặc niệm.
Vị công chúa ấy, rất nhiều người thậm chí không biết nàng tên gì.
Nhưng chính nàng đã lấy tính mạng mình, đổi lấy mười tám năm bình an nơi biên cương.
Ngày hôm ấy, trong lòng không ít người đều đang thầm nghĩ:
Từ nay về sau, Đại Diễn ta sẽ không bao giờ để công chúa phải đi hòa thân nữa.
Nếu thật sự cần phải hòa thân, thì cũng nên là hoàng tử bên địch quốc bước vào cung ta.
Sau khi trở về, hoàng thượng trọng thưởng khắp nơi.
Trận chiến lần này khiến không ít con cháu hàn môn được thăng chức.
Đó là quân công, chẳng ai có thể dị nghị.
Cùng với đó, đoàn sứ giả theo Sở Trinh xuất chinh cũng lần lượt luận công ban thưởng.
Số lượng hàn môn tử đệ trong triều đình, bỗng nhiên tăng vọt.
Tiếp theo, Sở Trinh thuận thế thành lập "Thương Nhân Mưu Sĩ Đoàn" của riêng mình.
Trận chiến với Nam Lý quốc lần này, khiến mọi người đều rõ ràng:
Đánh giặc, không chỉ dựa vào binh mạnh tướng giỏi.
Thương chiến cũng đóng vai trò trọng yếu.
Việc điều phối hàng hóa Bắc Nam, ổn định vật giá chính là nền tảng vững chắc để quốc gia yên ổn.
Những việc này, đám đại thần trong triều có thể không hiểu, nhưng thương nhân hiểu.
Sở Trinh không màng phản đối, nhất quyết đưa thương nhân vào bàn bạc quốc sự.
Quả nhiên có tiếng nói phản đối, nhưng thương nhân vừa mới lập đại công, nhưng những tiếng phản đối ấy chẳng mấy chốc cũng lặng dần đi.
Điều quan trọng hơn nữa là, lần xuất chinh này đã rèn luyện được một đội quân tinh nhuệ.
Triều đình sẽ không còn giống như kiếp trước, bị phản loạn đánh cho trở tay không kịp.
Giờ đây, vạn sự đã đủ, chỉ còn đợi một năm sau, loạn quân kéo đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
12
Ta mở lời xin Sở Trinh cho xem bản đồ Bắc Lương quốc.
Sở Trinh sâu sắc nhìn ta một cái, rồi không chút do dự mà trao ngay cho ta.
Hắn chỉ vào đô thành Bắc Lương, nói:
"Xem ra, ý nghĩ của Thái tử phi và Cô lại một lần nữa trùng khớp.”
"Quốc chủ Bắc Lương còn nhỏ, trong triều nghi kỵ lẫn nhau. Đại tướng Lưu Vinh có công lớn trên chiến trường, xưa nay vẫn kiêu ngạo, không phục vị tiểu hoàng đế mới mười tuổi kia.”
"Nghe nói hắn còn ngầm xúi giục người trong triều ép tiểu hoàng đế nhận hắn làm nghĩa phụ, nhằm bước lên ngôi Nhiếp chính vương.”
"Nhưng mấy vị đại thần phò tá tiểu hoàng đế đâu phải hạng dễ đối phó.”
"Quân thần bất hòa, tướng thần bất thuận, chưa đến một năm, Bắc Lương hẳn sẽ đại loạn."
Hắn phân tích quả nhiên chẳng sai một điểm.
Kiếp trước, chính Lưu Vinh tạo phản ở Bắc Lương.
Bị vài vị đại thần phò tá liên thủ trấn áp, mưu đồ đoạt vị thất bại.
Cuối cùng hắn không còn đường lui, dắt theo mười vạn đại quân xuôi nam, dọc đường cướp bóc, thiêu đốt, g.i.ế.c chóc khắp nơi.
Chỉ trong vòng bảy ngày, hắn đã đánh tới biên cương Đại Diễn ta, g.i.ế.c cả vị đại tướng trấn thủ thành trì.
Nam Lý quốc thừa cơ gây loạn tại biên giới, khiến triều đình ta phải hai đầu thọ địch, vô cùng khốn đốn.
Thái tử khi đó lãnh mệnh trong cơn nguy cấp, thân chinh ra biên ải, nhưng cuối cùng vẫn tử trận nơi sa trường.
Về sau, Lưu Vinh chiếm được kinh thành.
Nhưng hắn không lưu lại, mà dẫn theo vô số vàng bạc châu báu, lặng lẽ men theo đường thuỷ chạy đến Nam Lý quốc, khom lưng đầu hàng.
Người Nam Lý vì tham binh mã và tài vật hắn mang theo, lại muốn thể hiện dáng vẻ đại quốc, liền thu nhận hắn.
Nào ngờ ba năm sau, Lưu Vinh lại một lần nữa tạo phản.
Hắn g.i.ế.c quốc chủ Nam Lý, tự lập làm vua.
Ở Nam Lý quốc hô mưa gọi gió nhiều năm trời, gây bao tội ác kể mãi không hết.
Đó là kiếp trước, ta đã tận mắt chứng kiến.
Còn kiếp này, Sở Trinh lại sớm đã nhìn thấu đại cuộc.
Nếu kiếp trước hắn không chết, ắt hẳn sẽ là một minh quân chân chính.
Ta nuốt xuống nỗi kinh ngạc và khâm phục trong lòng, thuận theo lời hắn tiếp tục nói:
"Nếu Lưu Vinh thực sự tạo phản, e là hắn sẽ xuôi theo đường Trung Châu mà nam hạ…"
Ta cùng Sở Trinh tỉ mỉ thảo luận mọi khả năng có thể xảy ra một khi Lưu Vinh tạo phản.
Hai người cùng nhau suy diễn tình thế.
Thế mà lại thật sự suy ra bảy tám phần những việc từng xảy ra ở kiếp trước.
Bàn bạc xong, ta và Sở Trinh đưa mắt nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng gật đầu, đưa ra một quyết định:
"Chúng ta giúp Lưu Vinh một tay."
Hồng Trần Vô Định
Không thể chờ đến lúc hắn chuẩn bị chu toàn rồi mới tạo phản.
Phải khiến hắn vừa khởi binh đã bị ép phải chạy trối chết, chật vật như chó mất chủ, đúng theo lộ trình mà chúng ta đã vạch ra từ trước.
Thế là, Bắc Lương quốc bắt đầu xuất hiện “thần tích”.
Trước là chuyện Lưu Vinh lên núi, trên đỉnh núi nghe thấy tiếng long ngâm.
Sau đó, một vị tướng của hắn đi câu cá, m.ổ b.ụ.n.g cá, phát hiện bên trong có một cuộn lụa nhỏ.