Sở Trinh nắm tay ta, khóe môi cong nhẹ, nhưng ánh mắt lại chẳng có lấy một chút ý cười.
"Nghĩ gì mà thất thần đến thế?"
"Thần nữ đang nghĩ, nếu con người có cơ hội làm lại, liệu có thật sự nắm được vận mệnh của mình hay không…"
Là nói Cố Cẩm Tín.
Cũng là nói chính ta.
Bởi lẽ, ta cũng chẳng dám chắc rằng kiếp này, mình sẽ toại nguyện mọi điều.
5
Sở Trinh khẽ thu lại nụ cười.
"Đường đời dài dằng dặc, nếu có thể cùng vài người tri kỷ song hành, đã là niềm an ủi lớn lao. Dẫu cho một đời ngắn ngủi, cũng còn hơn là sống cả kiếp cô quạnh, cuối cùng chẳng còn gì sót lại."
Ta ngẩn người một thoáng.
Cuộc đời của Sở Trinh, đúng là rực rỡ mà bi thương.
Ba năm sau hắn ra chinh chiến, chiến tử nơi sa trường, vẫn không thể ngăn cản loạn thần tiến vào kinh thành.
Cuối cùng, là Nhị hoàng tử nhặt được lợi lộc, bước lên ngai vàng.
Nhị hoàng tử đúng là tầm thường đến cực độ.
Mẫu phi hắn không được sủng ái, từ sớm đã bị phong làm một Vương gia nhàn tản.
Điều nổi danh nhất ở kinh thành, chính là hắn nuôi chim, vẽ tranh, làm đồ mộc.
Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình đăng cơ làm vua.
Vì vậy, một khi đứng trên ngôi cao, liền vô cùng mờ mịt.
Cả đời bị triều thần chi phối, cả đời chẳng có chủ kiến.
Sau khi qua đời, được truy phong thụy hiệu là "Hoài" — lòng nhân hậu thì có thừa, công trạng thì không đủ, chỉ đáng để người đời thương cảm mà thôi.
Ta nghĩ, mình đã trọng sinh một lần.
Nếu vẫn chỉ quanh quẩn trong chốn hậu viện, vậy chẳng phải đã phụ lòng trời cao, phụ cả giang sơn nuôi dưỡng ta sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta cụp mắt, che đi nỗi bi thương trong đáy mắt, nhẹ giọng đáp:
"Điện hạ nói phải, một thoáng huy hoàng dẫu đẹp, nhưng thần nữ vẫn ưa thích cảnh mài kiếm mười năm, một kiếm kinh thiên động địa.”
"Dẫu sao thì, thế gian này không phải ai cũng như điện hạ, sinh ra liền được hưởng trăm điều tốt đẹp.”
"Phần lớn người đời, cả đời đều đang tích tụ sức mạnh, mài giũa một thanh kiếm thật sắc bén.”
"Chỉ có như thế, mới xứng đứng trước mặt điện hạ."
Ta cảm nhận được ánh mắt của Sở Trinh dừng lại trên người ta hồi lâu.
Hắn đã bắt đầu hứng thú với ta rồi.
Nếu nói trước kia, hắn để ý đến ta, chỉ là vì thân phận nữ nhi Tống gia và lòng chiếm hữu của nam nhân.
Thì lúc này đây, mới là khi hắn thực sự quan tâm đến con người ta.
Hắn mỉm cười:
"Lời ấy không nên từ miệng nàng thốt ra. Tống cô nương, nàng sinh ra vốn cũng đã sở hữu biết bao tài nguyên. Nhưng lời nàng nói, cô cho là rất có lý. Đa tạ đã chỉ dạy."
Ta cúi người hành lễ.
Lặng lẽ ngồi lại, xem xong màn hành hình của Cố Cẩm Tín.
Thấy m.ô.n.g hắn m.á.u thịt be bét, có lẽ phải dưỡng thương ba bốn tháng, ta mới yên lòng.
Quả thật ta lo, hắn cũng trọng sinh, rồi sẽ đến phá hỏng chuyện của ta.
Trở về phủ, phụ thân đã sớm nghe nói việc hôm nay.
Người hỏi:
"Hôm nay thu hoạch được gì?"
Ta cung kính đáp:
"Trường công chúa nợ nữ nhi một ân tình.”
"Thái tử cũng đã bắt đầu xem trọng nữ nhi."
Phụ thân gật đầu, trầm giọng nói:
"Ngày mai vi phụ sẽ dâng tấu lên Thánh thượng, xin khởi binh công phạt Nam Lý quốc. Có nắm bắt được cơ hội này hay không, phải xem ở con."
"Phụ thân!"
Ta kinh ngạc nhìn người.
Rồi lập tức lui về một bước, trịnh trọng hành đại lễ.
"Nữ nhi nhất định không phụ kỳ vọng của phụ thân!"
Nhất định sẽ dốc hết toàn lực.
Xoay chuyển càn khôn. Lật ngược vận mệnh!
6
Trong mắt ta, phụ thân vẫn luôn là một bậc trí giả.
Trong kiếp trước, khi cơn đại họa đồ sát các thế gia diễn ra, chính người là người đầu tiên phát giác có điều không ổn.
Dâng tấu khuyên can Hoàng thượng không thành, người đành từ quan, đưa cả nhà dời về phương Nam.
Khi ấy, có không ít người chê trách phụ thân ta là kẻ hèn nhát, không có khí tiết.
Tiếc thay!
Những kẻ chê trách người đều đã c.h.ế.t cả rồi.
Người còn sống sót thì lại tán dương phụ thân là người đại trí, mắt sáng như đuốc.
Nhưng phụ thân lại chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Nửa đời sau, người u uất mãi không nguôi, gần như bị chôn vùi trong những tháng ngày nhớ thương và áy náy.
Bởi vì trong những người đã khuất ấy, có họ hàng thân thích, có ân sư, có kẻ từng đối đầu, lại cũng có tri kỷ.