Tống Gia Nhược

Chương 11



Mục đích ta trọng sinh, không phải để thỏa mãn hương vị tình yêu, mà là để thực hiện những điều có ý nghĩa hơn trong đời.

 

Và đó chính là điểm khác biệt giữa ta và Cố Cẩm Tín.

 

Ta lại một lần nữa nhắc đến chuyện cải cách.

 

Ánh mắt của Sở Trinh bỗng sáng rực lên:

 

"Gia Nhược, vì sao nàng luôn nghĩ ra những điều mà trẫm cũng đang nghĩ?”

 

"Phụ hoàng năm xưa cũng từng có lòng muốn cải cách.”

 

"Nhưng cải cách từ đâu, đổi chỗ nào, làm sao để các thế gia không gây trở ngại – tất cả đều là vấn đề nan giải.”

 

"Giờ đây nàng lại mang đáp án đặt trước mặt trẫm.”

 

"Trẫm thật sự không biết nên cảm tạ nàng thế nào mới phải.”

 

"Trẫm nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, nên cảm ơn nàng ra sao mới xứng đáng."

 

Hắn đưa ta cùng lên triều.

 

Ban đầu, ta chỉ ngồi phía sau rèm châu.

 

Về sau, có một lần, hắn tranh luận với triều thần mà không cãi lại được.

 

Tức đến nỗi, một tay hất tung rèm lên, lạnh giọng:

 

"A Nhược, nàng thay trẫm mắng tiếp!"

 

Ta: "……"

 

Ta còn có thể nói gì?

 

Chỉ đành ôn hòa, nhã nhặn mà làm cầu nối giữa đám đại thần và Sở Trinh.

 

Lâu dần qua lại, quan hệ giữa quân và thần cũng dần dịu đi.

 

Về sau, không ít đại thần phạm sai lầm, trái lại còn tìm đến ta, mong ta mở lời thay để Sở Trinh tha thứ.

 

Việc ta lên triều, dần dần trở thành một sự việc hiển nhiên, không ai dị nghị.

 

Nhưng cải cách vốn không dễ.

 

Bởi nó trực tiếp xâm phạm đến lợi ích của thế gia.

 

Ta và Sở Trinh vẫn luôn chờ đợi một thời cơ.

 

Cuối cùng thời cơ cũng đã đến.

 

Lưu Vinh phản nghịch ở Nam Lý quốc.

 

Chỉ trong một ngày, hắn đồ sát mấy chục gia tộc thế gia của Nam Lý.

 

Tin truyền đến, chấn động thiên hạ.

 

Toàn thiên hạ đều biết, lý do Lưu Vinh tạo phản.

 

Năm xưa hắn đầu hàng Nam Lý, ban đầu cũng từng muốn hòa hiếu với các quyền quý nơi đó.

 

Nhưng đám thế gia kia, làm sao chịu hạ mình xem trọng hắn, một tên “man di phương Bắc”?

 

Hoặc là cự tuyệt ngoài cửa, hoặc là tiếp đón với bộ dáng cười trên đầu hắn.

 

Lâu ngày, oán khí chồng chất.

 

Lại thêm một lần nọ, triều đình Nam Lý phát lương bổng cho người mình trước, mãi không chịu phát cho quân đội của Lưu Vinh.

 

Hắn giận quá hóa liều, cuối cùng nổi loạn.

 

Trong cơn phẫn nộ, hắn nhuộm m.á.u kinh đô Nam Lý, đổi thay cả vận mệnh quốc gia.

 

Và đúng lúc ấy, Sở Trinh ra lệnh tiến công Nam Lý.

 

Chỉ trong ba tháng, quân ta đánh thẳng đến kinh đô Nam Lý.

 

Lần này, Lưu Vinh chủ động mở cửa đầu hàng.

 

Nhưng ta và Sở Trinh đều không muốn nhận.

 

Lưu Vinh là kẻ đã hai lần tạo phản.

 

Nếu dung tha cho hắn, chẳng khác nào rước họa vào thân.

 

Cuối cùng, Lưu Vinh bị xử tử.

 

Mà điều kỳ lạ là đám quyền quý Nam Lý không những chẳng hận ta, còn cảm ơn rối rít.

 

Ừm...

 

Đúng là kỳ quái thật.

 

Tại buổi chầu sau đó, Sở Trinh mỉm cười, nhìn khắp đám thế gia mà hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Còn muốn ngăn trẫm cải cách nữa không?”

 

"Các ngươi suy nghĩ kỹ đi.”

 

"Trong triều là các ngươi làm chủ.”

 

"Nhưng ngoài kia, kẻ cầm đao cầm kiếm, lại phần lớn là con cháu hàn môn.”

 

"Các ngươi dám chắc, thiên hạ này sẽ không sinh ra thêm một Lưu Vinh thứ hai?"

 

Lần này, cải cách được thúc đẩy vô cùng suôn sẻ.

 

Thế gia tuy vẫn giữ nhiều ưu thế, nhưng hàn môn rốt cuộc cũng có ngày ngẩng đầu.

 

Ngày đầu tiên bảng vàng công bố kết quả tuyển chọn quan viên, ta và Sở Trinh chen chúc trong đám người, cùng nhau nhìn ngắm từng cái tên được ghi danh trên bảng.

 

Có người hân hoan, có kẻ tiếc nuối, lại có người cảm động đến rơi lệ giữa chốn đông người.

 

Hồng Trần Vô Định

Chúng ta chân thực cảm nhận được niềm vui ấy, không nhịn được mà nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau.

 

Giữa dòng người tấp nập, ta nhìn thấy Cố Cẩm Tín.

 

Hắn gào lên như kẻ điên, không tin nổi:

 

"Sao có thể không có tên ta?!” 

 

"Ta từng giữ chức cửu khanh, sao lại không có trên bảng?”

 

"Kỳ thi này không công bằng…"

 

Hắn điên điên dại dại, rất nhanh đã bị quan sai kéo đi.

 

Vì sao hắn không có tên?

 

Bởi vì đó chính là thực lực thật sự của hắn.

 

Kiếp trước, vô số hàn môn sau khi thế gia bị tàn sát, chen chân vào triều đình.

 

Thế nhưng, ngồi vào ghế nào thì đầu cũng đổi theo ghế đó.

 

Vừa đặt chân vào triều chính, bọn họ liền học theo thói thế gia.

 

Cũng là phép tắc môn đệ, cũng là phân tầng môn phiệt, cũng kiêu ngạo, cũng chèn ép đồng môn.

 

Vậy nên, thế gia biến mất chưa?

 

Chưa từng.

 

Chỉ là đổi một nhóm người khác thành thế gia mới mà thôi.

 

Kiếp trước, ta nhìn thấy chân tướng đó từ sự trầm mặc của phụ thân, từ những tiếng thở dài tiễn biệt mà người dành cho bằng hữu năm xưa.

 

Chỉ tiếc là Cố Cẩm Tín thì chưa từng thấu hiểu.

 

Hắn tưởng bản thân tài giỏi.

 

Kỳ thực, hắn cũng chỉ là kẻ may mắn được thời thế nâng lên.

 

So với những hàn môn thật sự có tài, hắn chẳng là gì cả.

 

Về lại trong cung.

 

Trên án thư của ta đặt hai bản tấu chương.

 

Một là: Mạnh Thanh La sinh được một tiểu công tử bụ bẫm.

 

Cố lão phu nhân thấy không thể vì con mà xin được tước vị, liền muốn thử vì cháu nội mà cầu phong tước Bá.

 

Ta phê chuẩn.

 

Cố gia thì không còn trông mong gì nữa.

 

Nhưng Mạnh Thanh La và lão phu nhân vẫn chưa hồ đồ, ắt sẽ dốc lòng giáo dưỡng hài tử.

 

Tới khi ấy, cha là thường dân, con là bá tước, Cố gia chắc sẽ náo nhiệt lắm đây!

 

Nghĩ thôi cũng thấy vui lòng.

 

Tấu thứ hai là: sứ thần Bắc Lương đã tới, muốn kết giao thiện ý với triều ta.

 

Ta nhìn bản tấu ấy, hiểu rất rõ bước tiếp theo của mình là gì —

 

Tạo nên một thời đại thịnh thế, khiến chư quốc cúi đầu thần phục!

 

Sở Trinh lật qua tấu chương, sắc mặt bỗng trầm xuống:

 

"Đến cả tên vô lại như Cố Cẩm Tín mà cũng có con rồi, trẫm đây cũng phải có!"

 

Đêm nay định trước là một đêm không thể yên giấc.…

 

Nhưng ta cam tâm tình nguyện, ngọt ngào như mật.

 

Hoàn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com