"Đương nhiên, nhưng tạm thời đừng rời khỏi thành phố A, giữ liên lạc thường xuyên."
Tôi ôm Điềm Điềm, cùng Giang Nguyệt rời khỏi tòa nhà dân cư bị đám đông vây kín, mãi mới lên được xe, chúng tôi quyết định lái xe đến nhà Giang Nguyệt ở gần đó để nghỉ ngơi một lát.
"Tôi nói với cô tôi là bố của con bé khi nào?" Tôi liếc xéo Giang Nguyệt, hỏi.
"Con bé giống anh như đúc, nếu không phải tôi quen anh nhiều năm như vậy, tôi sẽ nghi ngờ anh là một tên cặn bã trong tiểu thuyết có motip mang thai bỏ trốn đấy." Giang Nguyệt nói rất tự nhiên.
"Bóng gì?" Tôi không hiểu.
"Mang thai bỏ trốn đó, là một loại tiểu thuyết mạng." Điềm Điềm tiếp lời.
"Tống Ngu, sau này con không được xem những thứ lung tung này nữa!" Tôi quở trách, trong lòng có chút bực bội.
Tống Chi c.h.ế.t rồi? Chuyện gì xảy ra vậy, đột ngột như vậy, tôi phải giải thích chuyện này với Điềm Điềm như thế nào đây.
"Cô Giang ơi, mẹ con đâu rồi ạ?" Quả nhiên, Điềm Điềm hỏi về Tống Chi.
"Không phải nói với con rồi sao? Mẹ đi làm thám tử rồi, chúng ta tạm thời không được làm phiền mẹ." Giang Nguyệt đưa chúng tôi về nhà cô ấy, một căn nhà nhỏ ấm cúng, ba phòng ngủ một phòng khách, bên trong còn nuôi hai con mèo.
"Ồ." Điềm Điềm không hỏi thêm, đi trêu mèo.
Giang Nguyệt rất đắc ý, cô ấy nói trẻ con chắc chắn sẽ bị mèo thu hút sự chú ý, đặc biệt là mèo nhà cô ấy rất bạo gan, thích người, chơi với trẻ con rất tốt.
"Lâm tổng, anh ngồi chơi với Điềm Điềm đi, tôi đi gọt hoa quả."
Tôi vô cùng cảm kích, Giang Nguyệt thông minh cực kỳ, nhìn ra bây giờ tôi cần thời gian để suy nghĩ.
"Chú Lâm ơi, mẹ con c.h.ế.t rồi đúng không ạ?" Điềm Điềm đột nhiên hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Con... chú... không phải, mẹ chỉ là mệt thôi..." Tôi nhất thời không phản ứng kịp, ngây người tại chỗ.
"Không ai ngủ mà lại không thở cả, sáng nay con đã nhìn thấy mẹ rồi, chú yên tâm, lúc ông ngoại mất con đã biết cái gì gọi là cái c.h.ế.t rồi. Nhưng mà... chú không phải bố con, mẹ con cũng c.h.ế.t rồi, hình như không ai cần con nữa rồi. Chú Lâm ơi, chú tìm cho con một cô nhi viện tốt một chút nhé." Hốc mắt Điềm Điềm đỏ hoe, những lời nói ra hiểu chuyện đến đau lòng.
"Chú..." Tôi nghẹn ngào khi mở miệng: "Chú chính là bố của con, xin lỗi... tối qua chú và mẹ con đã nói chuyện xong rồi, mẹ vốn định hôm nay dẫn con đi tìm chú, chú rõ ràng là sắp..."
Nước mắt không hiểu sao lại chảy ra, trong thế giới mà tôi tưởng rằng mình đã một thân một mình này, hóa ra vẫn còn một đứa trẻ có cùng dòng m.á.u với tôi.
Rõ ràng là tôi sắp đón con bé đi, để con bé sống một cuộc sống vô tư vô lo rồi, tại sao cuộc đời lại để con bé trải qua những chuyện này?
"Điềm Điềm, nghe chú giải thích nhé. Chú... là chồng cũ của mẹ con, chúng chú chia tay vì chuyện tình cảm. Lúc đó chú không biết có con, chú không phải là không cần con, sao con lại là đứa trẻ không ai cần chứ? Mẹ con, mẹ con hy vọng, con có thể sống cùng chú, còn con thì sao? Con có muốn đến ở cùng bố không?"
"Bố." Điềm Điềm gọi một tiếng: "Con hơi muốn khóc, con có thể khóc không ạ? Con nhớ mẹ."
"Được, đương nhiên là được." Tôi ôm con gái vào lòng, lòng đau như cắt.
Đợi đến khi Giang Nguyệt "gọt hoa quả" xong quay lại, Điềm Điềm đã khóc mệt lả, ngủ thiếp đi trong lòng tôi.
"Tôi tìm thấy cái này ở nhà Tống Chi." Giang Nguyệt lười an ủi tôi, ném thẳng cho tôi một cái USB.
Bên trong là bằng chứng năm xưa Tần thị hãm hại công ty của nhà họ Tống, và bằng chứng Tần Thế Lương cưỡng ép nữ nhân viên trẻ, mua bán ma túy, đánh bạc trái phép và tụ tập thác loạn.
Tống Chi bị hắn ta lừa gạt, sống không tốt, nhưng cô ấy cũng lừa Tần Thế Lương.
Từng vụ từng việc, thậm chí cả vụ án của tôi năm xưa, Tống Chi đều giữ lại toàn bộ bằng chứng.
Emmm, đương nhiên, bao gồm cả đoạn băng ghi hình đêm chúng tôi hoang đường ở văn phòng.
“Ồ," Giang Nguyệt nhướng mày: "Không ngờ đấy, tổng giám đốc Lâm cũng lợi hại thật."