Tống Chi

Chương 3



Vì không có ai đến nhận xác, điện thoại bất đắc dĩ phải gọi đến chỗ Tống Chi.

 

Sau khi ra tù, tôi cố gắng hỏi về tung tích tro cốt của mẹ, chỉ nhận được sự chế giễu rằng cô ta đã vứt bừa vào đống rác và lời nhắn đừng liên lạc nữa.

 

Tôi một thân một mình, đổi tên thành Lâm Bắc Vọng, tưởng rằng mọi thứ có thể bắt đầu lại.

 

Không ngờ sự xuất hiện đột ngột của bé gái đó lại xáo trộn cuộc sống của tôi. May mắn là sau khi đến thành phố A, công việc rất nhiều, tôi nhanh chóng quên đi Tống Chi và cô bé đó, dồn hết tâm trí vào công việc.

 

"Lâm tổng." Trợ lý gõ cửa.

 

"Vào đi, có chuyện gì?" Tôi ngẩng đầu lên từ đống hợp đồng cao như núi, cầu nguyện cô ấy đừng mang thêm giấy tờ mới đến để tôi ký.

 

"Anh đừng nhìn em u oán như vậy, em cũng không muốn tăng ca đâu." Trợ lý tên là Giang Nguyệt, là bạn học cùng khóa với tôi, đã theo tôi từ những ngày đầu khởi nghiệp.

 

Trước đây tôi đổi tên họ đến thành phố C, vô tình gặp lại cô ấy khi cô ấy về thăm người thân, thế là chúng tôi lại trở thành đồng nghiệp.

 

"Ha ha, rõ ràng vậy sao?" Tôi cười khan vài tiếng.

 

"Ừm hừ," Giang Nguyệt nhún vai: "Không phải chuyện công việc, cô bé lần trước đã chạy đến công ty, người nhỏ quá, thừa lúc hỗn loạn lẻn vào không bị phát hiện, bây giờ đang ở phòng khách bên cạnh."

 

“Để tôi đi giải quyết." Tôi thở dài, đứng dậy đi về phía phòng khách đó.

 

Điềm Điềm ngoan ngoãn ngồi đó, đang uống chai Wahaha mà Giang Nguyệt đưa cho con bé. Tôi vẫn luôn không hiểu lắm, tại sao Giang Nguyệt đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi rồi, mà lại thích uống Wahaha.

 

"Bố." Điềm Điềm nhìn thấy tôi, gọi một tiếng.

 

"Nói trước, tôi không phải bố con." Tôi vội vàng ngăn lại: "Sau đó, nhóc con, con có thể nói cho chú biết tại sao lại lẻn vào đây không?"

 

"Mẹ không có ở nhà, con đói." Điềm Điềm ấm ức nói.

 

"Vậy sao con không gọi điện cho mẹ?" Tôi hỏi.

 

"Mẹ... mẹ không thích con gọi điện cho mẹ, mẹ đang ở cùng chú Tần." Điềm Điềm cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Chú Tần, Tần Thế Lương?

 

Không phải hai người họ đã ở bên nhau từ lâu rồi sao? Tại sao Điềm Điềm lại gọi hắn là chú, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hai người họ vẫn chưa kết hôn sao?

 

Giây tiếp theo, tôi có chút khinh bỉ chính mình, Tống Chi kết hôn hay chưa thì liên quan gì đến tôi!

 

"Con đói thì nên đi nhà hàng, chứ không phải quấy rầy công việc của chú." Tâm trạng tôi không tốt lắm, giọng điệu cũng có phần nặng nề.

 

"Xin lỗi..." Điềm Điềm gần như ngay lập tức rơi nước mắt:_"Hôm nay là sinh nhật con, nhưng mẹ đi với chú Tần rồi, con không có tiền, đói bụng quá nên mới đến tìm chú."

 

Tôi để ý thấy quần áo trên người con bé thực ra có chút bẩn, giày cũng rách một lỗ, chỉ có b.í.m tóc là được chải khá gọn gàng, dây buộc tóc là hình Stitch mà Giang Nguyệt thích nhất.

 

Tống Chi chưa bao giờ xem anime, có lẽ b.í.m tóc này là Giang Nguyệt thấy con bé đáng thương nên đã tết lại.

 

"Đi thôi, chú dẫn con đi mua bánh kem, rồi đưa con về." Cuối cùng tôi vẫn mềm lòng.

 

"Dạ." Điềm Điềm không khóc nữa, cẩn thận nắm lấy tay tôi.

 

Tống Điềm Điềm rất ngoan, tôi dẫn con bé đến một quán cà phê bánh ngọt bất kỳ, con bé ngoan ngoãn ngồi đó ăn bánh kem.

 

Tôi không kìm được mà nhớ đến Tống Chi, không phải là tình cũ chưa phai, mà là cảm thấy có chút kỳ diệu. Đây chính là đứa con mà cô ấy sinh ra, chính là cái sinh vật nhỏ bé còn chưa thành hình đã thay đổi cuộc đời tôi.

 

Tôi có hận Điềm Điềm không? Có lẽ là có. Có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp con bé, giây đầu tiên nhận ra con bé là con của Tống Chi, tôi đã ghét đứa bé này. Nhưng đến lần gặp thứ hai, tôi đã gần như từ bỏ cảm xúc đó.

 

"Em gái nhỏ đáng yêu quá, đi chơi với bố hả?" Nhân viên cửa hàng mang bánh kem lên lầu hai, nhiệt tình trêu con bé.

 

"Suỵt, chú ấy không phải bố con." Điềm Điềm giải thích.

 

Trước khi nhân viên cửa hàng hiểu lầm tôi là kẻ buôn người, tôi chọn cách lấy danh thiếp ra, rồi chỉ tay về phía tòa nhà công ty đối diện đường.

 

"Xin lỗi, tôi là bố của con bé. Con nít giận dỗi, tôi dọa bỏ rơi con bé, kết quả bây giờ bị đuổi khỏi chức ba rồi. Ờ... đây là danh thiếp của tôi, tôi làm việc ở bên kia."

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com