Tống Chi

Chương 1: 1



Bé gái trông chừng bốn năm tuổi, theo lý thuyết không phải là tuổi hoàn toàn không hiểu chuyện, hơn nữa tôi không quen con bé.

 

Nhưng tôi không thể dùng vũ lực với một bé gái, huống chi đây là tầng hầm tòa nhà văn phòng nơi công ty tôi đặt trụ sở, công ty tôi vừa mới chuyển đến, cả tòa nhà đều là nhân viên, đối tác của tôi.

 

"Bé con, con tên gì? Chú không có con gái lớn như con." Tôi có chút đau đầu, suy nghĩ hồi lâu chỉ có thể bế con bé vào xe trước đã.

 

“Con tên là Tống Điềm Điềm, chú chính là bố của con, con đã thấy chú trên điện thoại của mẹ rồi." Bé gái bĩu môi, nhìn tôi với vẻ không vui ra mặt.

 

"Mẹ con là ai cơ?" Tôi cười khổ.

 

"Tống Chi đó." Bé gái liếc xéo tôi một cái, dường như cảm thấy câu hỏi của tôi rất ngớ ngẩn.

 

Toàn thân tôi chấn động, ký ức như lũ quét ùa về.

 

Thời đại học, tôi thầm mến Tống Chi ba năm, lúc đó cô ấy là hoa khôi đại tiểu thư của trường G, còn tôi chỉ là một sinh viên nghèo sống bằng học bổng.

 

Trong buổi huấn luyện quân sự, tôi bị ngất xỉu vì hạ đường huyết, Tống Chi hơn tôi một khóa, là tình nguyện viên của phòng y tế.

 

Khi chiếc khăn giấy thơm mùi hoa dành dành được đưa tới, cô ấy ngược sáng, đẹp như một tiên nữ.

 

"Anh tỉnh rồi?" Thấy tôi ngơ ngác, cô ấy đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán tôi: "Không sao rồi, anh đang ở phòng y tế."

 

"Cảm... cảm ơn," tôi có chút lắp bắp, dừng một chút rồi nói thêm: "Tiền bối."

 

Hơi buồn cười, rõ ràng cô ấy tốt với tất cả mọi người như vậy, nhưng tôi lại yêu cô ấy đến mức không thể dứt ra được.

 

Thầm yêu, là một mình mình rối loạn. Để có thể nhìn thoáng qua Tống Chi từ xa, tôi đăng ký vào câu lạc bộ của cô ấy, tham gia các hoạt động của khoa cô ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng tôi vẫn luôn chỉ nhìn từ xa, bởi vì lúc đó cô ấy đã có bạn trai môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã.

 

Cho đến khi tốt nghiệp, dự án của tôi nhờ sự giúp đỡ của thầy giáo đã nhận được đầu tư, mở một công ty công nghệ nhỏ. Gia đình Tống Chi sa sút, bạn trai bỏ rơi cô ấy ra nước ngoài, cô ấy chuyển đến làm lễ tân cho công ty khởi nghiệp nhỏ của tôi.

 

Tình cảm bao năm không thể kìm nén được nữa, tôi bắt đầu theo đuổi cô ấy. Cho đến một lần tôi bị người ta bỏ thuốc chuốc say, cô ấy đã là người của tôi, đồng ý lời cầu hôn của tôi.

 

Tống Chi không thích tôi, nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã rồi, tôi nghĩ cuộc sống sẽ cứ thế không tốt không xấu trôi qua, rồi một ngày cô ấy sẽ chấp nhận tôi.

 

Cho đến một năm sau, Tống Chi vì người yêu cũ mà phản bội tôi, hai người lén lút qua lại với nhau, thậm chí cô ấy còn tiết lộ tài liệu bí mật quan trọng nhất của công ty.

 

Không chỉ công ty tôi gặp khủng hoảng vì dự án thất bại, mà ngay cả bản thân tôi cũng bị gán cho tội danh đánh cắp mã nguồn cơ sở.

 

"Anh lợi dụng lúc tôi say rượu để quan hệ với tôi, anh hủy hoại tôi, tôi muốn anh cũng bị hủy hoại." Tống Chi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi qua song sắt nhà giam.

 

Ánh mắt đó đến tận bây giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy lạnh sống lưng. Tôi nhìn bé gái có vài phần giống Tống Chi, toàn thân lông tóc dựng đứng.

 

"Tôi không phải bố con, xuống xe đi, tôi bảo chị trợ lý đưa con về nhà, nếu không tôi sẽ gọi chú cảnh sát bắt con." Tôi lạnh giọng đe dọa.

 

Điềm Điềm dường như bị tôi dọa sợ, đôi mắt to tròn ngấn nước. Nhưng tôi đã quyết tâm, nhắn tin bảo trợ lý xuống đưa người đi.

 

Thấy nước mắt không có tác dụng, Tống Điềm Điềm chậm rãi mở cửa xe bước xuống, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại ba bước một lần cho đến khi được trợ lý của tôi đưa về.

 

Tôi thở dài, trong lòng âm thầm an ủi mình: Lâm Bắc Vọng, mày không còn là Trần Hữu Chí năm xưa nữa rồi, đã từng c.h.ế.t một lần, không thể quay đầu lại được.

 

Tôi từng tên là Trần Hữu Chí. Giống như một vai phụ độc ác trong một câu chuyện rẻ tiền, gia đình tôi có một người bố nghiện rượu, một người mẹ cờ bạc, và một tôi tan vỡ.

 

Khó khăn lắm mới thi đậu vào đại học G, tôi trốn khỏi nhà, luôn sống trong sợ hãi, một đồng tiền cũng phải chia làm hai mà tiêu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com