Đối phương là biểu muội họ xa, từ nhỏ đã được gửi nuôi tại phủ ta, lại mang tật ở chân.
Việc biểu muội dây dưa với Lý Mục Lương, ta vốn chẳng lấy làm lạ, điều khiến ta bất ngờ lại là mối hôn sự này chính do mẫu thân ta cầu xin, mà hồi môn của nàng ta, lại do đích thân tổ mẫu chuẩn bị.
Tựa hồ như biểu muội mới chính là thiên kim kim quý của phủ tướng quân, còn ta — đứa con gái thay phụ thân và huynh trưởng trấn giữ biên cương, lại trở thành nỗi nhục của nhà họ Bạch.
Biểu muội đắc ý cười cợt:
“Đại tỷ à, nếu tỷ không đồng ý để muội vào cửa, Mục Lương tất sẽ hưu bỏ tỷ.”
Ta tức đến phát tiếu, liền đáp ứng cho nàng ta nhập môn.
Dù sao ta cũng rất muốn biết — những thủ đoạn nơi chiến trường nếu đem thi triển trên người nàng cùng Lý Mục Lương, rốt cuộc là ai có thể chịu đựng được lâu hơn.
01
Nhận được thư báo Lý Mục Lương muốn nạp thiếp, ta ngồi lặng trong trướng suốt một đêm.
Phi Sương lấy dũng khí vén rèm bước vào, vốn định mở miệng mắng chửi Lý Mục Lương một trận, song thấy hai mắt ta sưng đỏ, lời đến bên môi lại nuốt ngược vào trong.
Phi Tuyết chen qua nàng, đặt bát cháo trắng trước mặt ta, lại nhét thêm một chiếc màn thầu vào tay ta:
“Tướng quân, phải ăn no mới có sức… g.i.ế.c người.”
02
Ta khẽ nhấc mí mắt, cắn hai miếng màn thầu.
Cứng như đá, vị lại khô khốc, mỗi một lần nhai là một lần đau cả răng.
Loại thứ khó nuốt thế này, ta đã ăn suốt ba năm, quả thật có chút hoài niệm tay nghề của mẫu thân cùng tổ mẫu.
Trong thư, Lý Mục Lương viết rằng hôn sự giữa hắn và biểu muội ta — Hứa Như Ý, là do chính mẫu thân ta cầu xin, còn hồi môn thì do tổ mẫu tự mình chuẩn bị.
Ta vốn dĩ chẳng tin lời ấy.
Ta là thiên kim tướng phủ, là cốt nhục độc nhất của họ Bạch, sau khi phụ thân và huynh trưởng mất tích, ta thay bọn họ trấn thủ biên cương ba năm, liên tiếp chiếm lĩnh hai thành Xuyên Châu, Bắc Hà, mới giữ được sự yên ổn cho nhà họ Bạch.
Mẫu thân ta sao có thể cùng tổ mẫu hớp sức giúp Hứa Như Ý cướp lấy trượng phu của ta?
Chắc chắn là lời dối trá Lý Mục Lương bịa ra để ép ta đồng ý cho Như Ý nhập môn.
Nhưng tim… lại đập liên hồi, không sao yên ổn.
“Phi Sương, Phi Tuyết, theo ta hồi kinh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
03
Ngày đêm cấp tốc bảy ngày, ta rốt cuộc cũng về tới kinh thành trước hôn lễ một ngày.
Trên cánh cổng phủ quen thuộc đã treo đầy lưới đỏ, trước cửa phủ còn trải thảm đỏ đến tận đầu phố, thanh thế còn long trọng hơn cả lúc ta xuất giá ba năm trước.
Vài hạ nhân đang treo cầu thêu lên đầu sư tử đá, hàng xóm qua lại đều dừng chân nghị luận:
“Phủ tướng quân gả con gái quả là rộng tay hào phóng, ta nghe nói ngày mai phu nhân và lão phu nhân còn phát tiền mừng, chúng ta nhất định phải đến sớm một chút.”
“Phát tiền mừng? Chẳng phải người gả đi là biểu tiểu thư sao?
T”hiên kim tướng quân chân chính hiện còn đang trấn thủ thành Bắc Hà cơ mà.”
“Ngươi không biết đấy thôi, sau khi Bạch Minh Nguyệt thành thân liền tự ý chạy đến Bắc Cương, ba năm chưa từng trở về, nhà họ Lý sớm đã muốn hưu thê, phủ tướng quân cũng chẳng muốn nhận nàng ta nữa, nên mới bàn nhau để Hứa Như Ý gả cho Lý Mục Lương làm thiếp, hòng duy trì quan hệ giữa hai nhà.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Hứa Như Ý bị tật ở chân, Lý Mục Lương lại chẳng chê ư?”
“Hứa Như Ý thông minh tài giỏi, dịu dàng hiếu thuận, ba năm qua cùng Lý Mục Lương nghiên cứu ra khung cửi, xe đao… vân vân các loại khí cụ, nhiều lần được hoàng thượng ngợi khen, hai người họ là lâu ngày sinh tình đấy…”
Lâu ngày sinh tình sao?
Ta và Lý Mục Lương quen nhau từ năm ba tuổi, đính hôn năm sáu tuổi, thành thân năm mười sáu.
Mười ba năm tình nghĩa, lẽ nào lại không bằng ba năm kia?
Cớ gì hắn lại động tình với Hứa Như Ý?
Tay siết chặt lấy trường thương đỏ tua, mắt ta càng thấy sắc đỏ trước mặt chói mắt vô cùng, liền thúc ngựa phóng vọt lên, một thương c.h.é.m đứt dải lụa đỏ treo trên cửa lớn.
“Phi Sương, Phi Tuyết, đem mấy thứ chướng mắt này đốt hết cho ta!”
04
Phi Sương, Phi Tuyết nhanh nhẹn dọn dẹp tàn cục, ta lạnh lùng xách thương bước vào phủ.
Không ngoài dự liệu, đám hạ nhân bảo — Hứa Như Ý hiện ở trong viện Mộc Lan.
Đó vốn là viện của ta, năm xưa Hứa Như Ý chính vì tranh giành nơi ấy với ta mà ngã gãy chân.
Khi ấy nàng ta mới tám tuổi, sau khi gãy chân thì chẳng còn chơi đùa cùng chúng ta nữa, thường tự khóa mình trong phòng, tính tình càng lúc càng cô độc, gan dạ cũng càng lúc càng nhỏ.
Trong trí nhớ của ta, nàng ta rất sợ ta, mỗi lần ta quát mắng, nàng nhất định khóc lóc không thôi.
Thế nhưng nay—
Nàng đang cầm một cành trúc, từng roi từng roi đánh vào nha hoàn trước kia của ta.
“Xảo Ngọc, lão phu nhân và phu nhân đã dặn rồi, từ nay về sau ta chính là tiểu thư của tướng phủ.
Nếu ngươi còn dám gọi ta là biểu tiểu thư, ta sẽ sai người xé nát cái miệng ngươi!”