"Không cần , giờ nữa , em bôi ." Vương Tiểu Thanh ngâm nước suối, còn vấn đề gì nữa, hơn nữa chỗ đó cũng thể tùy tiện bôi thuốc .
"Vậy, để thuốc ở đây , em ăn gì, nấu cho em."
Trương Vũ nghĩ Vương Tiểu Thanh ngượng ngùng cho nên bội, đành để .
"Em ăn bánh bún." Vương Tiểu Thanh thích món bánh nhân bún, bánh là bánh nướng đều ăn ngon.
"Được, ngay. Anh còn mua mứt hoa quả, em nếm thử ."
Trương Vũ lấy một quả ô mai từ túi đưa cho Vượng Tiểu Thanh, cô đón lấy bằng miệng.
"Ừm, ngon lắm, chua chua ngọt ngọt." Vương Tiểu Thanh hài lòng gật đầu, bán mứt cũng khá hào phóng, họ cho nhiều đường, chắc hẳn bán rẻ.
Trương Vũ bắt đầu nhào bột bánh, Vương Tiểu Thanh bên cạnh sưởi ấm.
"Trương Vũ, chiều nay lên thị trấn hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
" , bệnh viện mua thuốc cho em, đó chợ đen mua đồ ăn vặt, về" Trương Vũ .
"Trên thị trấn đông , mua bán thế nào?" Vương Tiểu Thanh nghĩ nếu ngày mai lên thị trấn dạo một vòng chơi, cứ ở trong nhà mãi cũng thấy chán.
"Ừm, đông lắm, đông hơn bình thường. Buổi chiều cũng nhiều bán, bình thường tới trưa là họ dọn hàng hết , hiện tại đều bán đến buổi chiều mới dọn hàng".
Trương Vũ cắt ngắn miến ngâm nước nóng để tránh việc miến quá dài và khó ăn.
Hai mươi phút , Vương Tiểu Thanh thưởng thức món bánh miến thơm phức, nóng hổi.
"Ngon quá, em thể ăn thêm mấy cái." Vương Tiểu Thanh dày nhỏ, mỗi đều thể ăn nhiều, nhưng mỗi ăn bằng một nửa Trương Vũ, ăn no .
"Em ăn nhiều , sẽ tiếp cho em." Trương Vũ Vương Tiểu Thanh ăn ngon lành, cảm thấy vui hơn cả khi chính ăn.
Thượng Hải.
Buổi trưa, bà Ngô đặc biệt nấu món cua hấp và sườn xào chua ngọt mà xưởng trưởng Ngô thích, cùng với thịt xào ớt mà Ngô Vệ Giang thích ăn.
"Vệ Giang, gọi ba ăn cơm ." Bà Ngô bưng món cuối cùng lên bàn.
"Dạ." Ngô Vệ Giang tắt tivi, dậy đến phòng việc gọi xưởng trưởng Ngô.
"Ba, ăn cơm thôi."
"Ừm, ba ngay." Xưởng trưởng Ngô tháo kính , xoa xoa mắt, màn hình máy tính cả buổi sáng khiến mắt ông chút mỏi.
Một nhà ba bàn ăn cơm.
"Mẹ, lâu nấu ăn ở nhà ?" Ngô Vệ Giang ba chuyện, cố gắng dịu bầu khí.
" , từ khi cô Lưu đến, nấu ăn nữa. Tay nghề của chắc chắn giảm sút ."
Bà Ngô tự giễu, xem nếu thời gian vẫn xuống bếp thường xuyên mới , nếu sẽ quên cách nấu ăn.
Xưởng trưởng Ngô gì, dù sườn xào chua ngọt của bà Ngô ngon bằng Lưu Thải Hồng , nhưng ông thể , nếu vợ ông sẽ vui.
"Cua hôm nay khá tươi, chắc rẻ nhỉ?"
" , đắt hơn bình thường. bán cũng ít lắm. hai chơ mới mua ."
"Cảm ơn em, chuyện tiêu chảy, em đừng để trong lòng, em cũng thế mà."
Xưởng trưởng Ngô suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định an ủi vợ, ông trong lòng cô chắc chắn cảm thấy .
Nghe lời an ủi của chồng, bà Ngô thực sự tin rằng ông trách , cũng thả lỏng .
"Không , tại em cẩn thận, mua đồ . Từ giờ về em sẽ tự nấu cho sạch sẽ."