Nhưng lúc này Diệp Chi ngồi ở đối diện không hề biết mình bị nhìn lén, cô chỉ lo tập trung gửi tin nhắn cho cửa hàng kim hoàng, nơi nhận làm món quà để tặng cho bạn trai. Họ vẫn đang xác nhận phông chữ và kỹ thuật khắc để sử dụng trên tấm bảng. Kích thước của tấm bảng là 40x60cm, hình tròn lớn hơn bằng khen nhưng không quá to. Sau khi thảo luận về tình huống khắc chữ cụ thể với chủ tiệm, bắt giác Diệp Chi mỉm cười suy nghĩ về việc đám cưới của mình và bạn trai sẽ được tổ chức như thế nào trong tương lai, với một nụ cười tươi trên môi rất tự nhiên.
Tình huống dễ thương này liền lọt vào mắt người ngồi đối diện, Thiên Vũ không nhìn nổi nữa, anh đặt đũa xuống, nói mình ăn xong rồi. Diệp Chi cũng đặt điện thoại xuống, cô liếc nhìn những món ăn còn lại trên bàn, trong lòng thầm thở dài, sao bạn trai lại ăn ít quá vậy? Chẳng lẽ bị bệnh nên cảm thấy nhạt nhẽo không muốn ăn?
Thấy Thiên Vũ thu dọn bát đĩa, Diệp Chi đứng dậy mỉm cười nói, “Để em dọn cho, anh đi nghỉ ngơi đi.”
Cô đứng dậy bắt đầu thu dọn bát đĩa trên bàn. Nhưng bị Thiên Vũ ngăn lại, một mình anh dọn hết những thứ trên bàn vào bếp, còn tiện tay rửa luôn bát đĩa sạch sẽ. Sao đó cầm một bộ quần áo mới mà Diệp Chi đã mua đi vào phòng tắm. Vừa bước vào anh đã nhìn thấy một cái chậu còn nằm trên bồn rửa mặt, bên trong là chiếc khăn lông được ngâm trong nước.
Đó không phải là thứ buổi sáng anh đã vất lên móc treo tường rồi sao?
Thiên Vũ đứng trước bồn rửa mặt nhìn cái chậu nước và chiếc khăn lông, một số ký ức mơ hồ tối qua chợt ùa về trong đầu, hình như có người lau gáy và ngực cho anh trong lúc nóng sốt. Chỉ cô ấy mới có thể vào phòng, cho nên không cần phải suy nghĩ cũng biết người lau mình giúp anh hạ sốt là ai.
Nhưng ngoài chuyện đó ra, Thiên Vũ còn nhớ đến một chi tiết làm tim anh đập nhanh hơn, bởi vì anh đang nhớ tới trong mơ màng mình đã từng nắm tay cô ấy. Anh Không biết lúc này trong lòng cô ấy sẽ nghĩ gì về hành động lúc đó của mình. Có lẽ cô ấy sẽ nghĩ vì mình đang sốt không ý thức được nên mới làm như thế, hay cô ấy nghĩ mình sẽ không nhớ gì nên không ngượng ngùng khi nhìn mình.
Nghĩ vậy nhưng tâm trạng bối rối của Thiên Vũ càng lúc càng nghiêm trọng, anh do dự nâng bàn tay mình lên rồi xòe ra nhìn ngắm, đột nhiên đưa lên môi hôn.
“Cảm ơn…” Thiên Vũ tự thì thầm một mình.
Lúc này có tiếng gõ cửa bên ngoài nhắc nhở làm Thiên Vũ phục hồi tin thần.
“Đừng tắm lâu quá, dễ bị cảm lạnh.”
Đó là giọng của nữ vệ sĩ, Thiên Vũ đột nhiên buông tay, khoát tay áo xuống rồi vặn vòi nước.
Đứng bên ngoài một lúc, Diệp Chi nghe người bên trong phòng không tự nhiên mà 'ừm' một tiếng, cô mới yên tâm quay trở lại phòng khách.
...
Khi bạn trai đi ra với làn hơi nước còn vương trên người, Diệp Chi vội vàng che mặt mình bằng một cuốn tạp chí được đặt trên bàn, cô giả vờ như đang đọc tạp chí. Sợ mình nhìn bạn trai thêm vài lần sẽ chảy máu mũi mất.
Khi Thiên Vũ đi ngang qua chỗ Diệp Chi đang ngồi, bước chân anh khựng lại, sau đó không nói gì mà đi thẳng vào phòng ngủ. Thật ra anh muốn nói cảm ơn với cô, nhưng sợ Diệp Chi biết tất cả những chuyện xảy ra đêm qua anh điều nhớ rõ, như vậy càng làm hai người thấy bối rối không được tự nhiên như trước nữa. Nếu cô ấy thấy ngại ngùng mà không muốn làm vệ sĩ cho anh nữa thì sao? Thiên Vũ thật sự không muốn điều này xảy ra. Cho dù cô ấy theo xát anh vì làm theo lệnh của ba anh, anh cũng không quan tâm, điều quan trọng là cô ấy vẫn ở bên cạnh, chỉ vậy thôi.
Nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng lại, Diệp Chi đặt cuốn tạp chí xuống, cô ngửi mùi thơm trong không khí. Đó là mùi thơm nhân tạo mà khách sạn dùng xịt cho tất cả các phòng, nhưng khi bạn trai của cô vừa đi ngang qua, cô vẫn ngửi ra được mùi hương mang mát ẩm ướt và có chút lạnh lẽo, mơ hồ giống như trước đó cô đã ngửi được khi ngồi gần bạn trai.
Nó giống như... hương vị của riêng anh ấy vậy.
Diệp Chi luôn nghiêm túc suy nghĩ về điều này và cuối cô cùng đã hiểu: Đây rõ ràng là một loại hấp dẫn chỉ duy nhất người đàn ông này mới có được, và chỉ có cô mới ngửi ra mùi hương này trên người anh ấy mà thôi.
Cái suy nghĩ này làm Diệp Chi vui vẻ không thôi, chắc chắn cô và bạn trai được định sẵn sẽ là của nhau! Là trời sinh một đôi.
Thiên Vũ đã đi ngủ, Diệp Chi ngồi một mình dựa lưng vào ghế sô pha trong phòng khách, cô cúi đầu xem thông tin đối tác trên điện thoại di động, cô có hẹn với đối phương vào tối mai nên cần nắm trước tình hình.
Lâm Giang đã gửi báo cáo tóm tắt của mình cho Diệp Chi xem trước, đồng thời đính kèm một số tài liệu và video của các đối tác trong những năm gần đây. Đây là thói quen cá nhân của Diệp Chi, thứ cô ấy muốn đọc không chỉ là bản tóm tắt bằng văn bản của trợ lý, mà còn là biểu hiện bên ngoài của đối tác mình sắp sửa gặp mặt.
Diệp Chi đeo tai nghe và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và tay chân của đối phương để đánh giá tính cách, xem người đó thích hay không thích cái gì, quan điểm ban đầu khi nhìn nhận sự việc như thế nào. Càng biết nhiều về đối tác thì cơ hội hợp tác sẽ cao hơn.
Tối mai, cô sẽ đi gặp người của công ty đối tác đã từng dẫn đầu trong lĩnh vực trang trí nội thất, nổi tiếng khắp cả nước, thậm chí còn xuất khẩu ra nước ngoài, đáng tiếc mấy năm trước chưa theo kịp thời đại bị nhiều chính sách của chính phủ kìm hãm, rất may tổng Giám đốc là một người thông minh nắm được xu hướng thị trường, hiện đại mới phát triển nhanh như vậy.