Có lẽ có hơi khó, nhưng xem xong quảng cáo không ai cảm thấy mình không làm được. Sở đạo quay quảng cáo mô hình không quay trực tiếp bàn tay người, mà trưng bày các giai đoạn khác nhau, mức độ hoàn thành khác nhau của phi thuyền Hủy Diệt. Đồng thời nhấn mạnh chi tiết trang trí tinh xảo, ký hiệu máy móc phong phú. Cuối cùng mới khoe ra dáng vẻ sau khi lắp ráp hoàn thành, từ từ lơ lửng trên chiếc đế phản trọng lực đi kèm. Chiếc đế phụ còn có chức năng chiếu hình.
Ánh đèn bật lên, chiến hạm không gian do chính tay mình lắp ráp liền như đang bay lượn giữa biển sao cuồn cuộn. Khi xem quảng cáo, các khách mời vô thức ngón tay khẽ gõ mặt bàn. Chết rồi, hơi ngứa tay.
“Được, xem xong quảng cáo, đến phần thường lệ, mở vật thật xem nào.” Người dẫn chương trình nói xong, nóng lòng mở hộp mô hình, bắt đầu bình luận: “Quả nhiên giống quảng cáo quay, trong hộp các bộ phận và công cụ cần dùng đều được phân loại, đóng gói riêng. Cảm nhận đầu tiên rất tốt.”
“Linh kiện rất nhỏ.” Có khách mời cầm một túi nhỏ ngắm nghía.
“Đúng vậy, không khuyến cáo trẻ em dưới tám tuổi mua sắm.”
...
Các khách mời và người dẫn chương trình nói chuyện sôi nổi, nhập tâm. Một lát sau, mới phát hiện Khách mời A, người thường ngày trên chương trình thích tranh cãi nhất, lại im lặng không nói gì. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, người dẫn chương trình quay đầu nhìn, phát hiện Khách mời A đang chuyên chú lắp phần đầu của phi thuyền Hủy Diệt, đã hơi thành hình. Bên cạnh là bản hướng dẫn đã mở ra.
Người dẫn chương trình: “...” Sao ban đầu anh nói không nghĩ ra có gì thú vị đâu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhận thấy ánh mắt của người khác, động tác của Khách mời A dừng lại, từ từ đặt bộ phận nhỏ đã lắp ráp xuống: “Tôi thấy các anh nói chuyện sôi nổi quá, tôi chen không vào, ngồi nhàm chán nên lấy ra chơi chơi.”
... Tốt nhất là như vậy!
Nhận ra lý do của mình hơi khó đứng vững, Khách mời A hắng giọng, tiếp tục thúc giục: “Giới thiệu xong rồi chứ? Nhanh cho khán giả xem phần chơi thử đi.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“À? Ừm, được...” Người dẫn chương trình vừa nói được, mọi người đã bị Khách mời A phân công nhiệm vụ lắp ráp linh kiện: “Thời gian chơi thử chỉ có nửa tiếng, chắc chắn không lắp xong cả con, nhưng chúng ta phân công hợp tác, mỗi người lắp một phần, cuối cùng hẳn là có thể lắp ráp được phần đầu phi thuyền Hủy Diệt.”
Mọi người băn khoăn. Chưa từng thấy Khách mời A hưng phấn như vậy bao giờ. Nghe hắn sắp xếp rõ ràng như thế, vừa rồi xem bản hướng dẫn chắc chắn rất nghiêm túc. Người dẫn chương trình dò hỏi hắn: “Anh không xem 《001》 sao?”
Phim của Sở Tân rốt cuộc không phải tiền tệ, không thể thực sự làm được toàn dân thích. Trên chương trình này vừa khéo có một vị Khách mời A hoàn toàn không xem phim truyền hình cũng không xem điện ảnh, chỉ một lòng chơi game. Nhận thức của hắn về Sở Tân giống như người không theo dõi người nổi tiếng nghe tên thần tượng hàng đầu – dù không chú ý cũng thường xuyên xuất hiện trong tầm nhìn, thường xuyên đến mức hơi phiền.
“Tôi không xem phim, nhưng cái này lắp ráp lên có chút ý nghĩa.”
Mô hình lắp ráp lại không chạm đến điểm quan tâm của người dẫn chương trình: “Nhìn cần lắp lâu mới chơi được, hẳn là đồ chơi kén người. Muốn tôi nói, thế hệ người vũ trụ này càng ngày càng thiếu kiên nhẫn... Tôi cũng vừa đúng là thế hệ trẻ tuổi!”
“Lắp ráp quá trình chính là đang chơi đấy!” Nghe thấy người dẫn chương trình nói mô hình lắp ráp không hay, Khách mời A vừa nãy còn nói chỉ là nhàm chán lấy ra chơi chơi lập tức bỏ diễn, thẳng thừng bảo vệ: “Tôi thấy rất thú vị. Hơn nữa lắp xong nhìn rất đẹp không phải sao? Anh xem linh kiện của nó làm tinh xảo thế nào, trời ơi, gần như giống hệt bên trong phi thuyền lớn thật. Chỗ này còn có thể cử động!”
... Đồ chơi có một chỗ cử động không phải rất bình thường sao?