Tôi tìm đến phòng Nhan Khả. Lật tung chăn ra, thấy mảnh giấy...
"Chị ơi, em có thể bức phá để đánh zombie vương một phát, hi vọng có thể giúp chị sống sót. Chị đừng làm khó mấy chuyên gia nha, thuốc là em lén lấy đấy. Từ hồi được cứu, em luôn theo chị, được chị chăm sóc năm năm, phải giúp chị một tay chứ."
Nhan Khả mới mười tám. Cái tuổi còn đang cắp sách tới trường trước tận thế. Mười ba tuổi được tôi với Tống Uyển cứu. Năm đó, tận mắt thấy trưởng căn cứ Chu Nho lấy thân mình bảo vệ thành. Cũng năm đó, bị zombie cắn, kích hoạt dị năng hệ Thủy. Năm mười lăm, tận mắt thấy Tống Uyển hy sinh. Giờ mới mười tám.
Mấy Trưởng căn cứ với chuyên gia đuổi theo. Chuyên gia nhìn mảnh giấy, ấp úng: "Tôi..."
"Dù sao thì viện bị mất đồ cũng phải phạt. Kể cả có thuốc, cũng phải chịu phạt chứ?"
"Vâng."
"Em ấy lấy thuốc dùng được bao lâu rồi?"
Chuyên gia gọi cho Viện, rồi im lặng: "Hai tiếng. Thuốc làm zombie không nghe zombie vương không có nhiều. Tính ra cũng được hai ngày. Cô bé chỉ lấy một ít thôi."
...
Lúc ăn cơm tối, tôi bỗng thấy nhói tim, trưởng căn cứ phía Bắc đối diện lo lắng: "Không sao chứ?"
Tôi lắc đầu: "Không sao." Rồi nói thêm: "À, sau này hết tận thế, chắc phải xây đài tưởng niệm nhỉ? Đến lúc đấy, ghi tên con bé hay đi với tôi vào đội 001 luôn đi. Tên nó là Nhan Khả, dị năng hệ Thủy, hy sinh năm..."
Ngẩn ra, nhìn đồng hồ: "Mùa đông năm thứ mười tận thế."
Trưởng căn cứ phía Bắc nghẹn ngào: "Được."
18
Tìm thấy zombie vương, nó vẫn còn thương tích.
Đến cấp độ này, nhìn bề ngoài, nó gần như giống người rồi.
Nếu cho zombie thêm thời gian, chúng trà trộn vào căn cứ, nhân loại coi như xong.
"Lại là con người?"
Tôi chẳng buồn khách sáo, tung dị năng luôn.
Hệ thống im thin thít nãy giờ bỗng gào lên trong đầu tôi: [Cô c.h.ế.t rồi tôi biết làm sao! Cô c.h.ế.t tôi cũng toi đấy! Tôi không muốn chết! Cho tôi thêm chục năm nữa hồi phục thì tôi đã thoát được cô rồi!]
"Im miệng! Tôi còn chưa chết! Có vẻ nó bị thương nặng đấy!"
[Lỡ đâu!]
Zombie vương tấn công tới, trời đất biến sắc, chỉ còn dị năng đối chọi.
"Vậy thì c.h.ế.t chung thôi!"
Dị năng sắp cạn, mơ màng, tôi nghe thấy ai đó nói...
"Tô Tô à, đừng lo cho tớ."
"Tô Tô, xin lỗi. Căn cứ phía Nam nhờ cậu."
"Tớ không thể bỏ mặc mọi người được!"
"Chị Tô Tô ơi, em ở cạnh chị. Em còn sống ngày nào em sẽ theo chị ngày đấy."
... Mơ mơ màng màng, chuyện cũ như hoa trong gương, trăng dưới nước, lẫn lộn hết cả lên.
Hình như là lần đầu đội 001 đi làm nhiệm vụ.
La Tình trang điểm lồng lộn, Lý Bất Ngôn sạch sẽ tinh tươm, Trương Văn với Hứa Thần đứng nói chuyện gì đó. Trần Lỗi lẳng lặng lau kính xe, Tống Uyển cười:
"Về tớ bao ăn lẩu nhé?"
Bỗng đâu có người bưng cái bát, cười hề hề: "Lên xe ăn sủi cảo, xuống xe ăn mì."
Lúc ra khỏi căn cứ, trên lầu thành có người đứng, dáng người cao ráo, thấy chúng tôi ngoái lại, vẫy tay: "Bình an trở về."
Từ trong căn cứ có bé con chạy theo: "Chị Tô Tô ơi, chị Uyển Uyển ơi."
Tôi suýt khóc. Mười năm tận thế, mọi người đi hết rồi.
Trường đao cắm xuống đất, dị năng tuôn trào, sấm chớp tập trung vào người, ý thức tan rã. Lúc trường đao rời tay, tôi thấy xa xa có rất nhiều người, họ đứng chỗ không bị dị năng của tôi ảnh hưởng, hét gì đó.
[Cô đừng chết! Thôi thôi, năng lượng tích cóp mãi mới được, cho cô hết!]
Là Hệ thống. Đầu óc tôi tỉnh táo lại, nghe thấy mọi người gọi. Họ gọi...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Trưởng căn cứ Lâm!"
"Lâm Tô! Cố thêm tí nữa! Chúng tôi có người hệ trị liệu!"
... Tôi phun ra ngụm máu, zombie vương tan thành tro bụi, tôi vơ tay về phía trước như muốn nắm lấy ai đó, người đó bảo:
"Phó đội trưởng, chúng tớ tiễn đến đây thôi nhé."
Trời đổ tuyết lớn, ảo ảnh tan đi, phía trước trời sáng rực, nhưng bạn bè đã hy sinh hết cả.
Con đường tôi đi, không thiếu người đồng hành, bỗng nhiên tôi muốn ăn sủi cảo, muốn ăn lẩu, muốn uống rượu ghê.
Hoa trong gương, trăng đáy nước, chớp mắt đã mười năm.
19
Năm Kỷ Nguyên Mới thứ ba. Tận thế kết thúc được ba năm.
Trận chiến ba năm trước, cuối cùng tôi được Hệ thống cứu. Vì chuyện này, nó ngủ say đến giờ, tôi cũng mong nó mau tỉnh để còn nói chuyện với tôi.
Trong ba năm, bộ máy nhà nước vận hành ổn định, mọi thứ dần đâu vào đấy. Như bây giờ, đường phố tấp nập, trẻ con nô đùa.
Tôi xách hộp sủi cảo, bước vào quán lẩu. Cầm menu, lật ra sau, gọi phục vụ: "Ở đây có rượu không?"
"Có thì có, nhưng hơi đắt."
"Không sao. Cho chai rượu đi."
"Vâng ạ."
Bàn bên cạnh vừa ăn vừa tán dóc.
"Nghe bảo trưởng căn cứ phía Nam từ chức?"
"Từ thì từ thôi. Tưởng làm trưởng căn cứ dễ lắm chắc? Mười năm tận thế, bao nhiêu trưởng căn cứ c.h.ế.t rồi?"
"Ừ... Nghe đâu hai đời trưởng căn cứ trước của Căn cứ phía Nam đều c.h.ế.t hết rồi. Lâm Tô đời thứ ba một mình đi solo zombie vương. May mà có con bé hay đi với cô ấy liều c.h.ế.t đánh cho zombie vương một đòn, không thì Lâm Tô cũng không về được."
Người kia hạ giọng: "Đừng nhắc chuyện này nữa. Trưởng căn cứ Lâm chắc buồn lắm đấy. Cậu không biết à, trưởng căn cứ đời đầu Chu Nho coi Lâm Tô như con. Còn Tống Uyển đời thứ hai, trước là đội trưởng đội 001, sau này đi làm nhiệm vụ, đội 001 c.h.ế.t hết, còn mỗi Tống Uyển với Lâm Tô. Còn con bé hay theo Lâm Tô, tên là Nhan Khả, lúc c.h.ế.t cũng mới mười tám thôi."
Tôi nghe một lúc, rồi dời tầm mắt đi.
Ngoài kia ồn ào hẳn lên, mọi người trong quán đứng dậy hỏi:
"Đài tưởng niệm dị năng giả xây xong rồi. Ai cũng đi xem kìa."