Tôi Không Phục Vụ Tên Ngốc Này Nữa

Chương 11: Tôi Không Phục Vụ Tên Ngốc Này Nữa



Luca sững sờ, không hiểu gì.

Còn tôi đứng bên nhịn cười muốn nội thương.

Thấy hai người to nhỏ lúng túng không biết nói sao, tôi cúi xuống, nói câu bé mong chờ.

“I’m fine, thank you. And you?”

Đôi mắt cô bé bừng sáng, reo lên chạy về phía mẹ.

“Mẹ ơi mẹ ơi, anh ấy nói rồi đó!”

Tôi không nhịn được cười đến mức đứng không vững.

Luca nhìn tôi ngơ ngác, không hiểu tôi đang cười gì.

Tôi lau nước mắt cười, giải thích anh: “Anh không hiểu đâu, câu này là câu trả lời tiêu chuẩn được khắc sâu trong đầu người Trung Quốc, như NPC được kích hoạt ấy.”

Luca nhún vai, khóe môi nở nụ cười bẽn lẽn, ngại ngùng nhìn tôi.

Tôi khịt mũi cười rồi kéo anh đuổi theo Ngô Duệ và Chu Dự Xuyên đã đi xa.

13

Không khí vui vẻ kết thúc ngay sau khi chúng tôi lên tàu lắc siêu tốc.

Chơi xong một lượt, tôi và Ngô Duệ còn hưng phấn muốn chạy sang khu tàu lượn siêu tốc thì bị Luca và Chu Dự Xuyên mỗi người giữ lại.

Luca giờ mặt tái mét, kiên quyết lắc đầu với tôi.

Chu Dự Xuyên xanh xao, trừng mắt cảnh cáo làm Ngô Duệ phải cười trừ nịnh nọt.

Tôi và Ngô Duệ liếc nhau tiếc nuối, tâm tư nhỏ nhặt bỗng nhiên đồng lòng: Giá biết vậy đã không kéo hai người kia đi theo!

Cuối cùng theo đề xuất của Ngô Duệ, bốn người kéo nhau đến trước cửa nhà ma.

Nhìn cánh cửa to tướng nhe nanh múa vuốt hung dữ kia, tôi hơi do dự hỏi: “Cậu chắc là mới đến mà đã muốn tăng độ khó thế này sao?”

Cậu ấy vỗ ngực, mạnh miệng tuyên bố: “Giờ tớ không còn là tớ của nhiều năm trước, mấy thứ này chỉ dọa con nít thôi, sao tớ sợ được!”

Ừ, lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi lén liếc Luca bên cạnh, nghĩ bụng hôm nay chắc không cần tôi làm lá chắn thịt nữa.

Ai ngờ Luca lại rón rén tiến gần tôi.

Tôi ngạc nhiên quay sang, anh ấy nặn một nụ cười miễn cưỡng.

Tim tôi chợt thắt lại, không lẽ…

Ý nghĩ ấy nhanh chóng được chứng minh.

Mới đi nửa đoạn nhà ma, phía trước liên tiếp vang lên tiếng hét thảm thiết của Ngô Duệ, Luca bên cạnh tôi cũng giật mình liên tục, dính sát vào lưng tôi.

Tiếng hét như giao duyên trên núi.

Làm lá chắn thịt, đúng là cái số c.h.ế.t tiệt của tôi!

Khổ cho anh chàng mét chín như Luca, chỉ ước cuộn người lại chui hết vào sau lưng tôi.

Tôi buồn cười, người to thế mà lại nhát gan thật đấy.

Nhìn gương mặt tuấn tú cau có nép vào vai tôi lại thấy càng buồn cười hơn.

Tôi không nhịn được, tay ngứa ngáy véo má anh.

Không ngờ động tác ấy gây giật mình cho anh.

Tôi bật cười, lúc này anh mới nhận ra tôi làm.

Đôi mắt xanh trong veo chớp chớp nhìn tôi đầy tủi thân.

Tôi không cưỡng lại được vẻ cún con ấy, nhân lúc anh cúi đầu, tôi vuốt vò mái tóc xoăn tít của anh.

Luca ngoan ngoãn để tôi vò tóc, không khí căng thẳng trong nhà ma cũng dịu đi nhiều.

Ai ngờ đằng trước đột nhiên một cái đầu lâu nhảy ra, dọa anh, anh vội ôm lấy vai tôi, vùi đầu vào cổ không dám ngẩng lên.

Tôi đã nói rồi, làm lá chắn thịt chính là số phận c.h.ế.t tiệt của tôi!

Tôi đành dỗ dành xoa mái tóc mềm mại, như chấp nhận số phận mà kéo “móc treo sống” phía sau cùng đi về lối ra.

Vất vả lắm mới đến cửa, Luca mới chịu ló đầu.




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com