Tôi Giả Vờ Yêu, Anh Ta Lại Điên Cuồng

Chương 7



 

“Nhưng… thủ tục đã hoàn tất cả rồi. Xe cứu thương của Bệnh viện Nhân dân cũng đã tới để đón bệnh nhân đi.”

Tôi vội vàng ngắt máy, vơ lấy túi xách và lao như bay đến bệnh viện.

Trớ trêu thay, đúng vào giờ cao điểm buổi sáng, chiếc taxi tôi vừa gọi bị chôn chân giữa dòng xe cộ đặc quánh. Tôi điên cuồng gọi cho Tiêu Tiềm, nhưng đầu dây bên kia luôn là tiếng tút dài lạnh lẽo của một cuộc gọi bị ngắt ngang.

Quá hiểu rõ bản tính điên rồ của hắn, biết rằng hắn có thể làm ra bất cứ chuyện gì, tôi chỉ còn cách hạ mình nhắn tin, cầu xin hắn đừng làm hại đến mẹ tôi.

Khi tôi hớt hải đến được bệnh viện, mẹ đã bị đưa đi mất rồi. Phía bệnh viện bắt đầu thoái thác trách nhiệm, lặp đi lặp lại rằng Tiêu Tiềm đã xuất trình đầy đủ giấy ủy quyền có chữ ký tay cùng chứng minh thư của tôi, rằng họ có đủ bằng chứng để cho phép bệnh nhân được chuyển đi.

Bây giờ không phải là lúc để đôi co tranh cãi. Lựa chọn duy nhất của tôi là báo cảnh sát.

Một cảm giác bất lực đến tê dại xâm chiếm toàn bộ tâm trí tôi. Mẹ là cội rễ, là nguồn sống duy nhất của tôi trên cõi đời này. Tôi không dám mường tượng nếu bà xảy ra chuyện gì, liệu tôi có còn đủ dũng khí để tiếp tục tồn tại hay không.

Rất nhanh sau đó, Tiêu Tiềm gọi tới. Giọng hắn vang lên ở đầu dây bên kia, nghe như một lời đề nghị bệnh hoạn: “Hứa Hứa, chúng ta quay lại với nhau nhé, anh thật sự không thể sống thiếu em được.”

Tôi không một chút do dự mà chấp thuận ngay: “Được. Anh đang ở đâu, tôi sẽ đến tìm anh. Làm ơn đừng làm hại mẹ tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn cười một cách đắc thắng.

“Tốt lắm. Anh biết ngay mà, trong lòng em vẫn luôn có anh. Anh sẽ gửi địa chỉ cho em.”

“Phải đến nơi trong vòng một tiếng. Và nhớ kỹ, chỉ được đi một mình.”

“Nếu em cả gan dắt theo cái đuôi cảnh sát khốn kiếp đó, anh không dám chắc mẹ em còn có thể nguyên vẹn mà nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu.”

Câu nói ấy như một nhát d.a.o chí mạng, đ.â.m thẳng vào điểm yếu lớn nhất của tôi.

Đúng lúc đó, Chung Cảnh Xuyên gọi đến. Tôi lưỡng lự trong giây lát nhưng vẫn quyết định nghe máy. Anh dặn tôi phải đứng yên tại chỗ, rằng anh đã rời đồn và đang trên đường đến. Nhưng tôi không dám đánh cược. Tiêu Tiềm là một kẻ điên, nếu tôi không đến kịp trong vòng một giờ, có lẽ mẹ tôi sẽ thật sự phải trả giá bằng cả mạng sống.

Tôi lập tức bắt một chiếc taxi khác, lao đến địa điểm đã hẹn. Đó là một căn biệt thự nhỏ nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh mà Tiêu Tiềm vừa mới mua. Dựa theo địa chỉ, tôi tìm đến và nhấn chuông cửa. Rất nhanh, chính hắn đã ra mở cửa.

Việc đầu tiên Tiêu Tiềm làm là giật lấy điện thoại của tôi, tắt nguồn rồi tháo thẻ SIM ra.

“Chào mừng em trở về, Hứa Hứa. Từ giờ trở đi, nơi này sẽ là tổ ấm của chúng ta.”

Tôi lạnh lùng gằn giọng: “Mẹ tôi đâu? Tôi cần phải thấy bà an toàn trước đã.”

Hắn gật đầu và ra hiệu cho tôi đi vào. Tôi để ý thấy ở ngay cửa ra vào có một đôi giày múa ba lê. Nhìn vào độ mới cũ, có lẽ nó thuộc về người bạn gái cũ của hắn. Tiêu Tiềm cẩn thận đặt đôi giày của tôi ngay ngắn bên cạnh đôi giày kia, rồi hài lòng gật gù: “Hứa Hứa này, đã có ai nói với em rằng đôi chân của em sinh ra là để khiêu vũ ba lê chưa?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com