"Đừng bao giờ vì người khác mà đánh mất chính mình, kể cả là con."
Từ đó, trong nhà thi thoảng lại vang lên tiếng piano. Không phải tôi chơi, mà là mẹ, rất nhiều năm rồi mới lại được nghe.
So với trước, giờ đây tiếng đàn của bà luôn mang theo nét buồn khó diễn tả, như một dòng sông từng trải, lặng lẽ ngân nga giữa cánh đồng.
Nhưng không hiểu sao, mỗi khi bản nhạc kết thúc, trong đầu tôi luôn hiện lên hình bóng Giản Ngộ.
Giọng nói trong trẻo của cậu, nụ cười nơi đuôi mắt dài cong cong…
Mỗi lần như vậy, tôi lại điên cuồng luyện đàn, như muốn đẩy ra khỏi đầu những ý nghĩ mơ hồ ấy.
Chớp mắt, tôi lại ngồi trong lớp.
Ngày đầu khai giảng, lúc đang trò chuyện với bạn cùng bàn, giọng Giản Ngộ bỗng vang lên.
"Lâu quá không gặp, đại tiểu thư."
"Cũng đâu có lâu, gì vậy, nhớ tôi rồi à?"
"Không hẳn nhớ, chỉ là… một chút thôi."
Bàn tôi gần cửa sổ, cậu ấy thản nhiên dựa vào bậu cửa hành lang, đưa cho tôi một quả cầu tuyết phát sáng.
"Nè, quà lưu niệm."
"… Trẻ con thật."
"Đừng giả vờ, tôi biết cậu thích mấy thứ này mà. Lần trước đến nhà, còn thấy cả một hàng trưng bày."
"… Cảm ơn."
Tôi ngượng ngùng đưa tay nhận, trong lớp không hiểu sao lại thi nhau hú hét ầm trời.
Giản Ngộ khẽ nheo mắt cười, nửa người nghiêng vào lớp, ghé sát tai tôi:
"Yên tâm, quà cho cậu không chỉ có cái này đâu. Còn có bất ngờ phía sau, tạm thời giữ bí mật nha."
14
Trong những lần thi đấu thắng thua, tiếng ve ngoài cửa sổ không biết từ khi nào đã ngân vang.
Bước ra khỏi lớp, thấy tấm biển "Lớp 12" treo trên cửa, tôi vẫn cảm thấy chưa quen.
Chiều thứ Bảy tan học, Giản Ngộ nhất quyết kéo tôi đến rạp chiếu phim, bắt tôi xem một bộ phim nước ngoài.
Khi xe dừng lại, anh mở cửa, cúi xuống đưa tay ra:
"Còn nhớ bất ngờ tôi hứa với cậu không? Bây giờ là lúc thực hiện rồi."
Tôi cầm chặt tấm vé, vẫn chưa hiểu gì.
Mãi đến giữa phim, khi đoạn nhạc nền quen thuộc vang lên, tôi mới bàng hoàng nhận ra.
Trên màn ảnh, nam chính đang đánh đàn piano cho nữ chính nghe, ký ức tuổi trẻ dần hiện về:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chúng ta là người bình thường, làm những chuyện bình thường, nhưng vào khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau giữa biển người, lại như có một bí mật chung, cảm giác đó thật kỳ diệu, đúng không?"
Tôi nghiêng đầu nhìn sang Giản Ngộ, đúng lúc cậu cũng đang nhìn tôi, tim tôi khẽ lỡ một nhịp.
Bản nhạc ấy là cậu sáng tác.
Kết phim, cả hai lặng lẽ chờ đến phần credit.
Giữa dòng chữ chạy dài, tôi thấy rõ tên Giản Ngộ hiện lên ở phần tác giả và nghệ sĩ biểu diễn bài nhạc nền "A Heartbeat Away".
Giản Ngộ luôn có năng khiếu sáng tác, thì ra đây chính là đam mê và ước mơ của cậu, hiện diện cụ thể đến vậy.
Xem xong, Giản Ngộ đưa tôi về nhà, còn không chịu về, nói rằng muốn thưởng thức vẻ đẹp khu vườn đêm khuya nhà tôi.
Tôi ra ngoài đưa cậu ấy một lon soda lạnh. Cậu bật nắp rồi tự nhiên đổi lon với tôi.
Cậu đâu biết lon tôi đưa đã bị tôi lén lắc mạnh, "xì" một tiếng, bọt trào ra trắng xóa cả tay cậu.
Tôi cười đến cong cả lưng, nhưng cậu ấy vẫn im lặng cúi đầu. Tôi nghiêng đầu nhìn: "Thật sự giận rồi à?"
Cậu ấy bỗng ngẩng phắt lên dọa tôi. Tôi giật mình ngã ra sau, cậu lại lập tức kéo tôi vào lòng:
"Cẩn thận đấy!"
Cuối cùng, hai chúng tôi đều bị nước soda b.ắ.n đầy người, hòa nhau.
"Giản Ngộ, có phải tôi nên rộng lượng khen cậu một câu không? Lần này thực sự thành công rồi, nhạc sĩ tài ba à."
Tuy vẫn không hiểu sao cậu ấy nói đó là quà cho tôi, nhưng tôi thật sự tự hào về cậu.
"Tôi rất vui, Hạ Linh Vũ. Rõ ràng tôi chỉ đàn cho cậu nghe đúng một lần, mà cậu vẫn nhớ."
Cậu ấy không trả lời đúng câu hỏi, chỉ ngồi tựa vào ghế, tay chống lên lưng ghế, ngước nhìn bầu trời, rất thảnh thơi.
"Chuyện đó ai quên được chứ? Ai đời lại nửa đêm gọi video ở sân bay rồi chơi đàn cho người ta nghe?"
Tôi uống một ngụm soda, cảm giác bọt mát lạnh bung ra trong miệng, tê tê ngọt ngọt.
Giản Ngộ khẽ bật cười, không nói gì thêm.
Chắc cũng như tôi, đang chìm trong ký ức bốn năm trước.
"Ngồi lâu tê chân rồi, đi dạo một chút đi." Cậu đứng dậy, ngoái đầu ra hiệu cho tôi.
"Ê! Đừng đi phía đó, bên kia đèn hỏng, tối lắm." Tôi gọi với theo. Cậu ấy vờ như không nghe, cứ đi tiếp.
Lối đi lát đá giữa hàng cây bụi khá hẹp, tôi đành đi sát sau lưng cậu ấy. Hiếm hoi thay, cậu im lặng suốt dọc đường.
Tôi cầm điện thoại, vừa đi vừa tìm thông tin về bộ phim hôm nay.
Bất ngờ thấy video Giản Tùy xuất hiện tại buổi công chiếu, hóa ra chi nhánh nước ngoài của Giản thị đã đầu tư vào phim này. Giản Ngộ hẳn cũng nhờ vậy mà có cơ hội tiếp cận ê-kíp làm phim.
Phim không nổi tiếng trong nước, nhưng ở nước ngoài lại được kỳ vọng sẽ đoạt giải, bản nhạc cậu ấy sáng tác cũng được đánh giá rất cao.
Tôi vừa định lên tiếng khen ngợi, lại phát hiện dưới bài đăng của trang chính thức, có một ID liên tục cáo buộc anh đạo nhạc.