Tôi Đã Thích Anh Trai Kẻ Thù
Kết quả, cậu ta đánh sai một nốt, tôi thắng.
Cậu ta nói với tôi, Giản Tùy không thích chia ly, những lúc chia tay là dễ mủi lòng nhất.
Vậy là tôi đã lên kế hoạch, sẽ tỏ tình với anh vào ngày Giản Tùy đi du học.
Nhưng khi tôi mang theo thư tình và hoa đến sân bay, máy bay của Giản Tùy đã cất cánh từ lâu.
Giản Ngộ lại một lần nữa lừa tôi, trêu đùa tôi.
"Không phải cậu nói anh trai cậu đổi chuyến, bảo tôi đến muộn sao? Bây giờ lại bảo là do tôi làm sai rồi?"
"Đồ lừa đảo! Đáng lẽ tôi không nên tin cậu!"
Tôi tức giận, trừng mắt nhìn Giản Ngộ, ném bó hoa vào người cậu ta, hoa rơi tả tơi.
Từ hôm đó, tôi căm ghét cậu ta, tình bạn mười năm giữa chúng tôi đột ngột tan vỡ.
Bạn thân ngày nào, nay trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Đêm đó, ánh sáng yếu ớt từ chiếc ô càng khiến ánh mắt cậu ta nhìn tôi trở nên mơ hồ.
"Tiểu thư à, như vậy sẽ bị cảm đấy."
Tôi không trả lời, nhắm mắt lùi lại, cảm giác lạnh lẽo lại chạm vào da thịt, hơi thở không tự chủ mà run rẩy.
"Được rồi, tôi đi cùng cậu."
Ngẩng đầu, chiếc ô được thu lại, nước mưa thấm ướt chiếc sơ mi mỏng của Giản Ngộ, những đường nét trên cơ thể cậu ta hiện lên mờ ảo.
"Không phải ngốc, cũng không phải hề."
"Vậy tại sao, chuyện của anh trai cậu, cậu lại lừa tôi?"
"Xin lỗi, tôi tự cho mình là đúng. Tôi nghĩ nhìn người mình thích tỏ tình với người khác sẽ còn đau hơn."
"Vậy còn bị bạn thân phản bội thì sao? Không đau sao?"
"Đau."
Giản Ngộ khựng lại một chút, rồi im lặng.
Tôi không muốn cãi nhau nữa, quay người bước đi.
Cậu ta lẳng lặng đi theo sau, không gần, không xa.
Nhớ lại hôm ở sân bay, khi tôi quay lưng bước đi, cậu ta đã không đuổi theo, nhưng tôi lén nhìn lại, thấy cậu ta đang nhặt từng cánh hoa rơi trên đất.
Bước chân tôi chậm dần, tôi ướt sũng, không ngừng run rẩy.
"Tôi lạnh quá, sao cậu không cố khuyên tôi quay lại..."
Tay cầm ô lướt qua tai tôi, hơi ấm từ hơi thở của cậu phả lên đỉnh đầu.
"Có lẽ, không chỉ có mình cậu muốn dầm mưa đâu?"
"Hạ Linh Vũ, cậu biết không?"
"Người tôi thích, cũng không thích tôi."
Nước mưa chảy vào mắt, tôi cúi đầu, nghẹn ngào không nói nên lời.
"Đáng đời."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Buổi chiều, ánh nắng chói chang, tôi mơ màng tỉnh giấc.
Ngoài cửa sổ, nắng rực rỡ, tiếng ve kêu râm ran, khiến đêm qua mưa gió như một giấc mộng.
Tôi day day trán, ngồi dậy.
Nhớ ra sắp muộn giờ học piano, tôi vội cầm điện thoại định nhắn tin cho thầy.
Mở lịch sử cuộc gọi, tôi phát hiện một cuộc gọi lạ, khiến tôi giật mình.
Cuộc gọi lúc hai giờ sáng tôi gọi cho Giản Ngộ, kéo dài ba tiếng đồng hồ.
Nhưng trong trí nhớ của tôi hoàn toàn không có chuyện này, tôi không thể say đến mức quên cả cuộc gọi được.
Chắc là do tôi lỡ tay thôi.
Ngoài phòng đàn, tôi gặp Giản Ngộ.
"Chào buổi sáng, đại tiểu thư." Giọng Giản Ngộ ngái ngủ.
"Ba tiếng đồng hồ không tắt máy, cậu định làm gì? Lén nghe tôi ngủ à?" Tôi trừng mắt nhìn Giản Ngộ.
Cậu ta nhếch mép cười, ánh mắt có vẻ gian xảo: "Tại sao tôi phải tắt? Cậu nói là sẽ tha thứ cho tôi rồi, đừng có ngủ dậy lại nuốt lời đấy."
Tôi ngẩn người: "Sao có thể, tôi dễ dàng tha thứ cho cậu thế à?"
"Say rượu nói thật lòng." Giản Ngộ vẫn thản nhiên, không chút xấu hổ.
"Vậy cái chuyện tối qua cậu nói là người cậu thích không thích cậu, cũng là say rượu nói thật lòng à? Cô ta là ai?" Tôi nhìn chằm chằm Giản Ngộ.
"...Đó chỉ là nói nhảm sau khi say thôi." Giản Ngộ quay mặt đi, vành tai hơi ửng đỏ.
"Không tin."
Tôi và Giản Ngộ vừa đẩy vừa bước vào phòng đàn, chạm phải ánh mắt sáng quắc của thầy giáo.
"Ôi chao! Hai đứa cuối cùng cũng làm hòa rồi à, suýt nữa thì cây đàn của tôi biết nói đấy."
Chúng tôi đồng loạt quay mặt đi hướng ngược lại, không nói lời nào, nhưng bầu không khí có chút kỳ lạ.
Khi luyện đàn, Giản Ngộ chưa bao giờ làm phiền tôi, chỉ cần tiếng máy đếm nhịp vang lên, chúng tôi sẽ trở thành đối thủ không đội trời chung.
Giữa chừng, thầy giáo bắt đầu nổi nóng, nói tôi hôm nay đánh sai nhịp, sai lực, sai cả cảm xúc, tôi bị mắng cho một trận tơi bời.
Thực ra, tôi còn lo lắng hơn cả thầy giáo, hai tuần nữa là vòng sơ khảo quốc gia của cuộc thi âm nhạc quốc tế Orpheus.
Để có thể tham gia cuộc thi này và đi du học, tôi đã chuẩn bị rất lâu, không thể để xảy ra sai sót vào phút chót.
Vì thế, tôi luyện đi luyện lại, chơi bài nhạc liên tục, hoàn toàn quên mất thời gian.
"Đàn sắp bốc khói rồi đấy."
Đỉnh đầu tôi bị nhẹ nhàng ấn xuống, tôi quay lại, Giản Ngộ tựa cửa sổ, ngoài trời tối đen như mực.
"Hôm nay cậu không ổn, cứ đấu với cây đàn cũng vô ích thôi, đánh như thể sắp ra trận thế giới đến nơi."
"..."
"Đi, đi ăn gì ngon nào."
Giản Ngộ kéo tôi ra khỏi phòng đàn.
Tại nhà hàng Tây trên tầng thượng tòa nhà họ Giản, tôi ngồi thẫn thờ nhìn ra ô cửa kính lớn.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com