Tôi Đã Thích Anh Trai Kẻ Thù

Chương 11: Tôi Đã Thích Anh Trai Kẻ Thù



Mắt cú của cư dân mạng nhanh chóng đẩy bình luận của tôi lên hot nhất, fandom lập tức "quắn quéo" vì cặp đôi đằng sau 《A Heartbeat Away》.

Hử? Chẳng phải tôi nói cậu ấy là đối thủ một mất một còn của tôi sao?

Tôi cứ nghĩ mọi chuyện như vậy là khép lại rồi, yên bình một thời gian.

Không ngờ, vào một buổi tan học, Giản Ngộ bất ngờ chặn tôi lại ở góc cầu thang, giọng trầm xuống như cố nén gì đó:

"Cậu lén ghi màn lúc tôi đánh đàn? Hạ Linh Vũ, cậu… cậu có phải thích tôi không?"

Tôi ngẩn người, lẩm bẩm:

"Sao giờ mới phát hiện? Cậu dùng mạng 2G đấy à?"

Giản Ngộ sững lại, ngoảnh đi chỗ khác, tai đỏ rực.

Khoan, hình như có gì đó sai sai? Hình như tôi vừa trả lời câu hỏi đầu tiên thôi mà!?

16

Sự bận rộn và căng thẳng của năm lớp 12, trong lòng mỗi người đều là một cơn sóng ngầm dữ dội.

Lịch học dày đặc, huấn luyện, thi cử, khiến những chuyện lặt vặt chẳng còn chỗ chen vào.

Tiếng gầm của máy bay rung lên trong tai, cậu thiếu niên bên cạnh ngủ gục, đầu tựa vào vai tôi, tôi mới giật mình nhận ra, đã lâu rồi tôi và Giản Ngộ chưa gần nhau đến thế.

Bầu không khí mập mờ ở cầu thang hôm đó, cuối cùng lại hóa thành bức tường vô hình giữa chúng tôi.

Không rõ ràng, không thể định nghĩa, khiến cả hai đều lúng túng.

Chưa kể, lúc tìm lại đoạn ghi hình hôm đó, tôi tình cờ phát hiện trong đám file lưu trữ đám mây còn rất nhiều bản ghi âm cuộc gọi.

Trong đó có đoạn ghi lại ba tiếng đồng hồ đêm hè năm ngoái tôi say rượu và dầm mưa, gọi nhầm cho Giản Ngộ.

Khi bật lên nghe, tôi mới biết:

Từ lúc cuộc gọi kết nối, tôi đã ngủ mất, hoàn toàn không nói gì.

Chỉ có Giản Ngộ thì thỉnh thoảng lẩm bẩm vài câu:

"Alô? Sao vậy? Không khỏe à?"

"Cần gì thì gọi tôi nhé, tôi đang dưới nhà cậu đây."

"Ngủ rồi à?"



"Sao trong mắt cậu chỉ có anh tôi vậy…?"

"Rõ ràng, người thích cậu nhất… là tôi mà…"

Ba giờ sáng, tôi mơ màng ậm ừ một tiếng, bên kia có tiếng anh bật cười khẽ:

"Ngủ ngon nhé, đại tiểu thư của tôi."



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi ấy, tôi không nghe thấy gì cả, chỉ nhớ lúc tỉnh dậy, trời đã quang mây tạnh.

Giờ đây, ngắm bầu trời xanh quen thuộc qua ô cửa sổ máy bay, nhìn bóng người nhạt nhòa phản chiếu trên kính, lòng tôi bỗng bừng sáng.

Thì ra, người quan trọng vẫn luôn ở cạnh bên.

Những giấc mơ mơ hồ kia, hóa ra cũng có thể với tới.

Tôi đưa máy ảnh lên chụp một tấm ảnh bầu trời, rồi mở thư viện ảnh, dừng lại rất lâu ở hai tấm ảnh giống nhau.

Đó là thư mời thi đầu vào từ cùng một học viện âm nhạc, một của tôi, một của Giản Ngộ.

Sau khi 《A Heartbeat Away》 đạt nhiều giải thưởng âm nhạc sáng tác, Giản Ngộ trở thành mục tiêu tuyển sinh của nhiều học viện danh tiếng.

Và điều bất ngờ hơn cả là, tôi cũng nhận được một thư mời đặc biệt, đến từ ngôi trường mơ ước bấy lâu.

Trong thư viết, họ đã xem thư giới thiệu và đoạn video tôi thi đấu ở Orpheus, rất ấn tượng với phần trình diễn piano của tôi, nên đưa tôi vào danh sách ứng viên cho chương trình thiên phú.

Không khó để đoán, là Giản Tùy đứng sau giúp tôi một tay.

Video trận thi đó chưa từng công bố, ngoài anh ấy, chẳng ai có thể làm được điều này.

Ra khỏi phòng thi, tôi và Giản Ngộ không ai hỏi ai thi thế nào.

Chỉ mỉm cười nhìn nhau, đã là câu trả lời đẹp nhất rồi.

Trên phố nước ngoài, gió nhẹ và nắng ấm hòa quyện, như rượu nồng khiến lòng người say say.

Trước cửa giáo đường cổ kính, một đôi vợ chồng mới cưới đang trao nhau nụ hôn ngọt ngào.

Trong khoảnh khắc dừng chân, thánh ca ngân vang, một cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống bên tai tôi, Giản Ngộ đưa tay khẽ chạm vào:

"Hạ Linh Vũ, chúng ta rồi sẽ cùng bước về một tương lai thật đẹp."

17

Kỳ thi đại học kết thúc, kỳ nghỉ dài đầu tiên cũng chính thức bắt đầu. Nhà họ Giản chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc pháo hoa.

Khi đang ở nhà chờ Giản Ngộ đến đón, mây đỏ rực như lửa hắt qua giếng trời, phủ xuống gian phòng một màu đỏ bừng.

Không khí cũng căng thẳng y như cuộc đối đầu giữa tôi và ba, chỉ cần chạm nhẹ là nổ tung.

Ông ấy đã chặn thư báo trúng tuyển từ Nhạc viện gửi về cho tôi, nét mặt đầy khó chịu:

"Con tưởng mẹ con giúp che giấu là ba không biết gì à? Học nhạc thì sau này giúp gì được cho con? Có đường tắt không đi, cứ phải chọn đường vòng."

Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp:

"Ba, âm nhạc là ước mơ, là niềm tin của con, con sẽ không từ bỏ.

"Còn điều ba muốn con học, con cũng sẽ học. Điểm thi đại học của con chẳng đủ chứng minh năng lực à?

"Cho nên, xin ba hãy để con được tự chọn con đường tương lai của mình."

Gương mặt ba vẫn nghiêm khắc và im lặng, không chút d.a.o động. Tôi hiểu đây không phải cuộc chơi trên bàn đàm phán của một nhà tư bản, thế là nảy ra một ý, tôi nói thêm:

"Con với Giản Ngộ cùng đậu một trường đại học. Dạo gần đây, bọn con… quan hệ cũng không tệ, biết đâu sau này sẽ phát triển thêm chút gì đó…"




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com