Bác sĩ thúc giục rồi như chợt nhớ ra, hờ hững nói thêm:
“À mà này, chẳng phải mới vào đây cấp cứu vài ngày trước sao? Thủ tục chắc quen lắm rồi nhỉ?”
Tôi muốn phát điên với cái kiểu nói chuyện của anh ta!
Hoá ra đây chính là người Bùi Yến đã gọi cầu cứu vào giữa đêm hôm trước...
Cắn răng, tôi giúp anh cởi quần, cả người nóng bừng vì ngượng ngùng.
“Thế tình hình thế nào rồi, bác sĩ?”
Bác sĩ nhíu mày, chậm rãi lắc đầu:
“Khó nói lắm...
“Để an toàn, nên nhập viện theo dõi.”
Tim tôi lạnh toát một nửa.
“Bùi Yến, xin lỗi anh... Em thật sự không cố ý mà...”
Tôi dè dặt nhìn anh, dò hỏi:
“Giờ anh cảm thấy sao rồi?”
Anh không biểu lộ cảm xúc, lạnh lùng trả lời:
“Chẳng cảm thấy gì cả.”
Trái tim tôi như đóng băng.
Tôi cố gắng an ủi:
“Y học ngày nay phát triển lắm, chắc chắn sẽ chữa được thôi.”
“Vậy nếu không chữa được thì sao?”
Anh ngước mắt, lạnh lùng hỏi lại.
Tôi cứng họng.
Trời ơi, chẳng lẽ tôi thật sự làm hỏng Bùi Yến rồi sao?
Chẳng lẽ cả đời này tôi sẽ sống cảnh quả phụ?
Chỉ dùng được đúng một lần, mà còn chưa trọn vẹn... Thật đáng tiếc...
Khoan đã! Tôi đang nghĩ gì vậy chứ?!
—
Tôi rất lo lắng.
Điều khiến tôi càng thêm bồn chồn là chuyện tai nạn khiến tôi và Bùi Yến lọt thẳng top hot search.
Tin vui là: những bình luận kiểu “liên hôn thương mại không có tình cảm” hay “diễn cảnh ân ái quá lộ liễu” bỗng dưng biến mất sạch. Cả mạng xã hội giờ tràn ngập hashtag “Tổng tài bảo vệ vợ bằng mạng sống”.