“Giờ thành một kèm hai người rưỡi rồi, tôi không tức mới lạ!”
Ông lão cứng họng, còn đang định giải thích thì nữ chính đứng bật dậy, gương mặt đầy vẻ “thông minh lanh lợi”:
“Chị dâu ơi, chị là đang tiêu tiền của anh tôi đấy.”
“Đuổi mẹ con tôi đi là ý của chị, hay đây là ý của anh ấy? Hay là để tôi gọi điện cho anh ấy hỏi thử?”
Không hiểu vì sao, mẹ tôi nghe xong lại có hơi… chột dạ.
Vậy là, Chu Hạo Vũ cứ mặt dày mà bám riết lấy lớp học của tôi.
Giờ nghỉ, nữ chính ra góc vườn gọi điện cho bố tôi.
Tôi dựng hết tai lên để nghe lén.
Cô ta gọi đến tổng đài công ty, chuyển máy mất cả phút mới nghe thấy giọng bố tôi lạnh tanh:
“Có chuyện gì?”
“Anh ơi… hehe, trùng hợp ghê… Em đưa Hạo Vũ đi học thêm thì gặp chị dâu… chị ấy vẫn bá đạo như xưa, đuổi hết mọi người ra ngoài ấy mà…”
“Vợ tôi bị ai bắt nạt à?”
“Không… không có.”
“Con gái tôi bị bắt nạt?”
“Cũng không… anh à…”
“Vậy cô gọi tôi làm gì? Cô có bệnh à?!”
Nữ chính cầm điện thoại, mặt tái mét, m.á.u như rút sạch khỏi người.
Tưởng đâu cuộc gọi kết thúc rồi, ai ngờ bố tôi lại hỏi thêm:
“Cô nói lớp học gì cơ?”
“Gì cơ… chẳng lẽ anh không biết chị dâu bỏ ba mươi vạn thuê bác Tô dạy toán sao? Chị ấy đúng là… chi tiền mà chẳng thèm bàn với anh một tiếng, sau lưng còn…”
Giọng bố tôi vang lên qua điện thoại, âm trầm lạnh lẽo:
“Cho đi học toán à?”
Cuộc gọi chấm dứt.
Tôi và nữ chính đều đơ người.
Đúng lúc ấy, mẹ tôi vừa quay lại.
Tôi lập tức ghé sát tai mẹ thì thầm "tin tình báo".
Nghe xong, mẹ đột nhiên… run chân một cái.
Vài phút sau, ông thầy giáo ra ngoài nghe điện thoại.
Lúc quay vào, mặt ông trắng bệch như giấy, run lẩy bẩy đưa lại ba mươi vạn cho mẹ tôi, còn đuổi thẳng mẹ con nữ chính:
“Không dạy nữa! Mau ra khỏi nhà tôi, từ nay đừng bao giờ quay lại!”
Nữ chính như bị sét đánh, hàng mi dày run rẩy, lắp bắp hỏi:
“Cháu… cháu làm sai điều gì sao bác?”
“Biến ngay! Đừng dài dòng!”
“Cháu… thật sự không biết cháu đã làm gì khiến bác tức giận. Bác nói rõ được không?”
Giữa lúc hỗn loạn, đồng hồ thông minh Little Genius của tôi bỗng reo lên.
Giọng nói trầm thấp, lười biếng của bố vang ra:
“Đừng học với cái ông già bốn đời vợ đó nữa. Ông ta sống ké nhà bên cạnh ông nội con, bám lấy quý bà giàu có, bố chẳng lạ gì bản chất của ông ta.”
“Bố tìm giáo sư đoạt giải Nobel cho con rồi.”
“Nhân tiện nói với mẹ con luôn.”
“Toán thì lén bố đi bổ túc cho con rồi, nhưng còn Văn với Anh Văn con còn làm lung tung lắm. Cho nên vụ tâm sự riêng thì… không dừng lại được đâu nhé.”
Mẹ tôi nghe xong, trầm ngâm suốt nửa phút, sau đó nghiêm túc vỗ vai tôi:
“Học không nổi thì thôi, có tuổi thơ vui vẻ là được rồi. Còn lại, để mẹ lo cho.”
Tôi nghe không hiểu lắm, nhưng cảm động muốn khóc tu tu.