"Thù Nhi, cậu nhất định phải đến đấy nhé!" Biên Tinh Lan hét lên qua điện thoại, tiếng ồn ào hỗn loạn phía sau khiến Lâm Thù nhức cả Tai.
Cậu rút điện thoại ra, đưa xa khỏi tai một chút, giọng lạnh như băng: "Tôi không đi. Thế nhé, cúp đây."
Chẳng đợi Biên Tinh Lan kịp phản ứng, Lâm Thù đã dứt khoát ngắt máy.
Hai giây sau, điện thoại lại réo lên. Lâm Thù chẳng thèm nghe, thẳng tay tắt nguồn.
Thế giới chợt yên ắng.
Nhịp tim đập nhanh bất thường, Lâm Thù đặt tay lên ngực, ngồi bệt xuống ghế làm việc như kẻ vừa thoát khỏi hiểm nguy.
Công ty giải trí "Nam Ảnh" của Biên Tinh Lan chỉ ký hợp đồng với Tần Du Trì hai năm.
Nghĩa là trong hai năm tới, chỉ cần cậu tránh xa những buổi tiệc rượu và tụ tập của Biên Tinh Lan, khả năng cao sẽ không phải chạm mặt Tần Du Trì.
Dù sao hắn cũng là người của công chúng, đâu dễ dàng xuất hiện nơi phồn hoa đô hội để rồi tình cờ gặp gỡ đại minh tinh?
Kiếp này, Tần Du Trì sẽ không biết đến sự tồn tại của cậu, sẽ không bị cậu uy hiếp, có thể tự do bên người mình thực sự yêu thích.
Cuộc đời Tần Du Trì, sẽ không còn bóng dáng Lâm Thù.
Vậy cũng tốt.
Lâm Thù thở dài, xoay ghế hướng về khung cửa kính rộng lớn phía dưới.
Văn phòng cậu nằm ở tầng cao nhất của tập đoàn Lâm Thị, xung quanh là những tòa cao ốc chọc trời. Tiết trời cuối thu se lạnh, hơi lạnh bên ngoài khiến mặt kính phủ một lớp sương mỏng.
Cậu đứng dậy, áp lòng bàn tay lên tấm kính. Cái lạnh buốt giá xuyên qua da thịt, nuốt chửng hơi ấm cơ thể.
"Lâm tổng, các quản lý vẫn đang chờ ngài trong phòng họp." Giọng nói thanh thoát vang lên từ cô trợ lý Cao Tĩnh Ca.
Đầu đau như búa bổ, Lâm Thù xoa xoa giữa chân mày: "Đuổi họ về đi, họp sau."
Cao Tĩnh Ca đứng nơi cửa phòng, bộ vest chỉn chu, giọng nói cũng sắc sảo như trang phục cô mặc:
"Ngày mai ngài sẽ đi Thụy Xuyên công tác nửa tháng. Nếu nhất quyết trì hoãn cuộc họp hôm nay, e rằng trước khi tiểu Lâm tổng tố cáo ngài với Lâm đổng, ngài sẽ không kịp thu xếp mớ hỗn độn này."
Dù sống lại một kiếp, Cao Tĩnh Ca vẫn giữ thái độ mạnh mẽ ấy, không chút nể nang cấp trên. Nhưng Lâm Thù chẳng những không tức giận, ngược lại thấy thân quen, thậm chí hơi nghẹn mũi.
"Cao tiểu thơ, đây là thái độ nói chuyện với cấp trên của cô?" Để tránh lộ sơ hở, cậu cố ý hạ giọng như quá khứ.
Cao Tĩnh Ca nở nụ cười xã giao, đối mặt với ánh mắt uy nghiêm của Lâm Thù.
Dường như chỉ cần Lâm Thù không đổi ý, cô sẽ đứng đó nhìn chằm chằm cho đến khi cậu chịu đi họp mới thôi.
Giằng co một hồi, Lâm Thù buông một tiếng thở dài, bước ra khỏi phòng: "Cô đợi xem."
"Đây là lần thứ bảy trong tháng ngài nói câu này."
"Câm miệng."
Dưới sự giám sát của Cao Tĩnh Ca, Lâm Thù ngoan ngoãn quay lại phòng họp, ngồi xuống vị trí chủ tọa.
Vị quản lý trung niên tiếp tục trình bày: "Lâm tổng, Thịnh Thích rất coi trọng lô hàng đó. Nếu bây giờ xảy ra sự cố, họ sẽ không gia hạn hợp đồng."
Lô hàng ấy toàn là chất cấm, muốn qua biên giới phải nhờ ông trời mở mắt.
Lâm Thù chán ngấy, chẳng muốn dùng quan hệ cá nhân để giải quyết chuyện này: "Việc nhỏ nhặt thế mà cũng phải báo cáo? Xử lý không được thì hủy hợp đồng. Còn ai có việc? Nói nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của tôi."
Vị quản lý trung niên bị đuổi khéo mà không cam lòng, đành liếc nhìn Lâm Kỳ Tâm như cầu cứu. Lâm Kỳ Tâm gật đầu an ủi hắn, như thể gã mới là người đáng tin cậy của tập đoàn, còn Lâm Thù chỉ là tên hôn quân vô dụng.
Hắn chậm rãi nói: "Lâm tổng, nếu ngài thực sự muốn đi dự tiệc với Biên tổng, ngài cứ việc kết thúc cuộc họp. Nhưng tôi nhắc nhở ngài, Lâm đổng sẽ đến công ty sau hai tiếng nữa. Tốt nhất đừng để ngài ấy thất vọng."
Trong chớp mắt, ánh mắt của những quản lý khác nhìn Lâm Thù đầy xem thường, xen lẫn chút khinh bỉ khó nhận ra.
Lại là chiêu cũ rích này. Trước tiên gán cho cậu tội ham chơi, biến cậu thành cái đích cho mọi người chỉ trích, rồi lại lôi phụ thân ra dọa nạt.
Những ánh mắt khinh miệt ấy khiến Lâm Thù bỗng thấy phẫn nộ, rồi chợt buồn cười.
Bọn họ ghét cay ghét đắng cậu, nhưng vẫn phải nương tựa vào cậu.
Thật đáng khinh.
Huyệt thái dương lại đau nhói, mùi dương cát cánh trong phòng càng khiến cậu buồn nôn.
Thần kinh căng như dây đàn.
Lâm Thù đột nhiên thấy mệt mỏi, chẳng muốn tranh đấu với Lâm Kỳ Tâm nữa, thậm chí chẳng thiết quản lý công ty này.
Cậu xoa xoa huyệt thái dương: "Theo tôi thấy, tiểu Lâm tổng chắc chắn sẽ không làm Lâm đổng thất vọng. Chi bằng từ hôm nay, ngài thay tôi đi."
Tưởng cậu đang giỡn, Lâm Kỳ Tâm nhíu mày: "Lâm tổng, xin đừng nói đùa."
Lâm Thù lạnh lùng đứng dậy, tháo cà vạt, bước thẳng ra cửa: "Tôi không đùa. Kể từ giờ, tôi từ chức."
Không ngờ Lâm Thù lại bỏ cuộc, đám quản lý sửng sốt, ngồi im lặng tưởng cậu đang diễn kịch như mọi khi.
Cho đến khi cánh cửa phòng họp đóng sầm lại, bóng dáng Lâm Thù biến mất không một lời từ biệt, họ mới chợt nhận ra.
Lâm Thù không đùa, cậu thực sự bỏ chạy!
...
Rời phòng họp, Lâm Thù không về văn phòng mà đi thẳng lên tầng thượng.
Tầng thượng của tập đoàn vắng lặng.
Hầu hết nhân viên chỉ nghỉ ngơi ở khu vườn giữa các tầng, bởi tầng thượng chẳng có gì ngoài nền bê tông trống trải.
Lâm Thù rút bật lửa và điếu thuốc từ túi áo khoác, ngậm điếu thuốc giữa môi.
Gió cuối thu nghịch ngợm, mỗi lần ngọn lửa vừa bật lên đã bị thổi tắt.
Cậu bật đi bật lại nhiều lần vẫn không đốt được.
Nếu là trước đây, Lâm Thù đã ném bật lửa xuống đất, nghiền nát điếu thuốc để trút giận.
Nhưng giờ đây, có lẽ vì kiếp trước đã chịu quá nhiều đau đớn, cậu như bị rút hết sức lực để phẫn nộ, bây giờ chỉ còn lại sự mệt mỏi vô hồn.
Không đốt được thì thôi.
Lâm Thù cất bật lửa, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, chống khuỷu tay lên lan can ngắm màn hình LED khổng lồ trên tòa nhà đối diện.
Trùng hợp thay, màn hình ấy đang chiếu quảng cáo từ thiện của Tần Du Trì.
Khoảng cách quá xa khiến Lâm Thù không nhìn rõ, nhưng cậu thuộc lòng từng lời trong quảng cáo ấy.
Ngay cả nụ cười chuẩn xác đến từng milimet trên môi Tần Du Trì, cậu cũng nhớ như in.
Tần Du Trì có khuôn mặt điển hình hình thoi, đường nét góc cạnh, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sáng trong với ánh nhìn chính trực, toát lên vẻ lạnh lùng khó gần. Chính vì thế, gương mặt hắn được fan ca ngợi là "khuôn mặt điện ảnh cao cấp", được các nhãn hàng và đạo diễn săn đón.
Lạnh lùng, xa cách.
Đó là thái độ Tần Du Trì dành cho Lâm Thù.
Còn với người khác, hắn luôn dịu dàng như trong quảng cáo từ thiện này.
Cuối thu, nhiệt độ thành phố B xuống thấp hơn những nơi khác.
Lâm Thù đứng giữa gió lạnh, bàn tay trần bị gió thổi đến gần như mất cảm giác.
Đinh — đinh —
Tiếng chuông đồng hồ điểm nửa đêm, báo hiệu ngày mới.
Đoạn quảng cáo kết thúc, hình ảnh Tần Du Trì biến mất khỏi màn hình LED.
Hôm nay đã qua, cậu kịp tránh được cuộc gặp gỡ với Tần Du Trì.
Mọi đau khổ đã được xóa sạch.
Ngực đau âm ỉ, như có lưỡi dao cứa vào tim, không chảy máu nhưng đau như da thịt bị bóc tách.
Khuỷu tay đã tê cứng, Lâm Thù đứng thẳng người, buông tay.
Điếu thuốc rơi xuống, thuốc lá vụn vương vãi như tình cảm cậu dành cho Tần Du Trì đã bị mài mòn thành tro tàn.
Vậy là tốt rồi.
Chỉ cần Tần Du Trì không bao giờ biết đến cậu là tốt rồi.
---
"Biên tổng, tối nay còn tụ tập không?"
Biên Tinh Lan ngồi dậy trên giường, bật loa ngoài: "Tụ chứ, vừa cho mọi người ngắm bé tình nhân mới của tôi xinh cỡ nào."
"Thế... Lâm tổng có đi không?" Người kia dè dặt hỏi.
"Không biết," Biên Tinh Lan ngáp dài, "Mấy ngày nay gọi Thù Nhi không được, lát nữa tôi qua nhà nó xem sao."
"Biên tổng, lần này tôi chuẩn bị mấy em trai xinh gái lắm, nhớ đưa Lâm tổng tới nhé."
Biên Tinh Lan cười khẩy: "Thù Nhi chẳng màng nam nữ, như ông sư ấy, đừng có mơ."
"Biên tổng nói thế, tôi đâu dám mơ? Chỉ muốn kết bạn với Lâm tổng thôi."
Biên Tinh Lan xã giao vài câu rồi cúp máy.
Đào Tử Điềm bên cạnh mở mắt, đôi mắt long lanh như nai con hoảng sợ: "Biên tổng..."
Đào Tử Điềm có ngoại hình thuần khiết, làn da mềm mại như có thể bóp ra nước, chỉ cần liếc mắt đã đủ khơi gợi d ục vọng.
Biên Tinh Lan khô cổ họng, cố giữ bình tĩnh: "Hôm qua tôi đã dặn, em nên gọi tôi là gì?"
Hắn tiến gần, hai đôi môi gần như chạm vào nhau.
Đào Tử Điềm hoảng hốt, tưởng hắn lại muốn làm chuyện ấy, đỏ mặt nói: "Anh Biên, em không chịu nổi nữa đâu..."
Biên Tinh Lan cười khẽ, d ục vọng trong mắt lắng xuống: "Em nghĩ gì thế? Dậy đi, tôi đưa em đi gặp vài người bạn."