Cậu vừa quay lưng, Phương Lộc Dã lập tức thè lưỡi, nhăn chặt mày.
Má ơi, ngọt thế, cho bao nhiêu đường đấy?
Phương Lộc Dã nghĩ đến Lộ Đình Châu càng không thích ăn ngọt, vui sướng khi người khác gặp họa đi xem anh trai mình.
Chỉ thấy Lộ Đình Châu xé giấy gói cắn một miếng macaron còn ngọt hơn, hơi dừng lại một chút, sau đó lại như không có gì xảy ra nuốt xuống.
Tay với lấy chai nước khoáng bên cạnh.
Phương Lộc Dã cười muốn chết.
Cho anh tiếp tục giả vờ, hai người cứ tự hành hạ nhau đi.
Bánh đều được làm thủ công nên thời hạn bảo quản không dài, mẹ Ninh đặc biệt nhắn tin nói để Ninh Lạc chia cho bạn bè trong đoàn làm phim, nếu mọi người thích lần sau sẽ làm tiếp.
Lộ Đình Châu và Phương Lộc Dã hình như không thích đồ ngọt lắm, chỉ lấy một cái. Đến lượt Tô Vạn Đồng, cô nhìn thấy đủ loại bánh quy thì mắt sáng bừng bừng, chắp hai tay vào nhau xoa xoa: "Bé Lạc, chị có thể lấy nhiều hơn không? Cái nào trông cũng ngon quá xá."
"Dĩ nhiên là được." Ninh Lạc vơ cho cô rất nhiều.
Chia cho cả Tống Nam đang yên lặng ngồi viết gì đó ở góc phòng một ít, đối phương được sủng mà sợ cảm ơn cậu.
Tô Vạn Đồng cảm thấy lúc này mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất, ôm đầy bánh quy cười hì hì, chợt nhớ ra một chuyện: "À quên, em cho chị bánh quy, chị vừa hay có một bất ngờ tặng em."
Ninh Lạc tò mò: "Bất ngờ gì thế?"
Tô Vạn Đồng vừa định nói, người phụ trách hậu trường đã gọi Ninh Lạc, bảo cậu đừng ăn nữa mau đi trang điểm lên sân khấu. Ninh Lạc dạ một tiếng gấp gáp đứng dậy.
"Vậy đợi em quay xong chị sẽ nói với em" Tô Vạn Đồng tiết lộ chút thiên cơ, "Là về idol mới của em Phương Tư Ninh đấy."
Ninh Lạc làm dấu ok rồi vội vàng đi.
Tống Nam ôm bánh quy, chọc chọc Tô Vạn Đồng: "Nhưng làm vậy với thầy Lộ có phải không tốt lắm không?"
Hắn vẫn còn nhớ chuyện hai người kết hôn bí mật.
Tô Vạn Đồng giơ một ngón trỏ lên, lắc lắc: "Chú không hiểu đâu, ngắm trai đẹp là nghĩa vụ mà mỗi công dân phải thực hiện. Chúng ta chỉ nhìn. Look, not kiss. Không làm gì khác, thầy Lộ mà giận thì là anh ấy không hiểu chuyện rồi."
Huống chi, hai người họ nhìn thế nào cũng không giống đã kết hôn bí mật.
Tô Vạn Đồng quan sát mấy ngày nay, phát hiện thấy Ninh Lạc giống tự nói vu vơ hơn.
Tựa như bản thân cô cũng sẽ gọi 'vợ ơi' với mỗi tấm ảnh trai đẹp vậy.
Tống Nam nửa hiểu nửa không.
Tô Vạn Đồng lại nói: "Nhưng chú đừng học theo nhé, để bạn gái chú biết thì không hay đâu."
Tống Nam đỏ mặt: "Em với cô ấy, vẫn chưa phải là người yêu."
Tô Vạn Đồng đáp qua loa: "Biết rồi biết rồi, hai người là bạn trên mạng. Không ngờ chú em đi trước thời đại yêu đương qua mạng cơ đấy."
Trong khi hai người họ đang trò chuyện sôi nổi, Ninh Lạc bên kia đang đau khổ muốn chết.
"Đạo diễn, em thật sự không làm được aaaaaaa!"
Tôn Học Bân cũng không ngờ rằng, điều khó nhằn nhất của Ninh Lạc không phải diễn xuất mà là chứng sợ độ cao.
Cảnh này là về Đông Xưởng điều tra ra kẻ chủ mưu đứng sau vụ ám sát đêm đó, nhân chứng vật chứng đều đã đầy đủ, Tân đế hạ lệnh chém đầu. Nam chính thừa tướng Đỗ Khanh lại cảm thấy có điều bất thường, âm thầm bảo Bùi Trì Nhất để tâm theo dõi.
Bùi Trì Nhất dù chưa lành thương nhưng đêm đêm vẫn thăm dò đại lao, phát hiện manh mối từ tên ám sát. Điều tra sâu hơn mới biết Đông Xưởng bất mãn với dã tâm của Tân đế, định trừ khử rồi lập ấu tử lên ngôi.
Vấn đề mắc lại ở cảnh thăm dò đại lao ban đêm.
Ninh Lạc sống chết không chịu lên xà nhà, nắm chặt tay thầy đạo cụ, sợ đối phương đẩy thẳng cẳng mình lên luôn.
Tôn Học Bân khuyên nhủ tha thiết: "Cậu nghĩ xem, cậu nhảy một cái từ xà nhà xuống đất ngầu lòi, dáng vẻ ấy, động tác ấy, đẹp biết bao."
Ninh Lạc vừa nghe phải nhảy xuống, môi run bần bật: "Đời này em chỉ lên xà nhà một lần thôi."
Tôn Học Bân: "Gì cơ?"
【 Để tôi chết đi để tôi chết đi để tôi chết đi! Sống không bằng chết, người ngoài hành tinh bao giờ mới tấn công Trái Đất! Kangaroo xâm lược từ Uruguay có thể như vợ trong bánh bà xã, một kiếm đâm vào ngực cho tôi sớm về cõi cực lạc được không? Tôi sống còn có ý nghĩa gì? Kiếp trước làm trâu làm ngựa kiếp này vẫn phải làm trâu làm ngựa! 】
"..."
Tôn Học Bân quay đầu nói với người trợ lý: "Đình Châu đâu, cậu đi tìm cậu ấy đến đây."
Lộ Đình Châu vừa đến, Ninh Lạc lập tức buông tay thầy đạo cụ ra chuyển sang nắm tay anh.
Đến lúc này rồi vẫn không quên tranh thủ chiếm hời.
【 Hu hu hu hu chồng ơi, anh sờ thử xem tim em có đập loạn không. 】
Lộ Đình Châu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, vừa bực vừa buồn cười.
Còn có tâm trí nghĩ đông nghĩ tây, xem ra cũng không đến nỗi tệ lắm.
Anh vỗ vỗ lưng Ninh Lạc cố giúp cậu thả lỏng, đánh giá độ cao của xà nhà: "5 mét..."
Ninh Lạc ngắt lời: "5 mét đã rất cao rồi, em đi giày độn nhiều còn sợ độ cao cơ mà!"
Lộ Đình Châu lặng thinh một thoáng, bất đắc dĩ nói: "Tôi đưa cậu lên thử trước, không được thì ta dùng diễn viên đóng thế."
Tôn Học Bân nhíu mày định nói nhưng bị ánh mắt của Lộ Đình Châu ngăn lại.
Ninh Lạc ì à ì ạch.
【 Em biết phim sẽ phải treo dây, nhưng em không ngờ nó lại đến nhanh thế hu hu hu hu, để em chuẩn bị tâm lý đã. 】
Cậu thấy Lộ Đình Châu đang đeo trang bị bèn nói: "Thật ra... em tự điều chỉnh một chút là được, không cần người đóng thế đâu, anh cũng không cần lên."
Lộ Đình Châu không đáp lại, sau khi đeo xong thì khẽ gật đầu với đội đạo cụ: "Phiền các anh rồi."
Ninh Lạc vừa rời mặt đất, sợ đến nỗi nhắm chặt mắt, tay chân giãy giụa trong không trung, chộp được thứ gì bên cạnh là bám chặt lấy bằng cả tay lẫn chân.
Bên dưới vang lên tiếng hít hà kinh ngạc của mọi người.
Âm thanh nhắc nhở Ninh Lạc về việc mình vừa làm nhưng cậu thật sự không dám buông tay, nhắm mắt nói liên thanh: "Em chỉ ôm một tí thôi, em không có ý gì khác, lát nữa sẽ buông."
Sau đó, cánh tay cậu được nắm lấy.
Những khớp xương cứng cáp nắm lấy cậu với một lực đạo không thể chối từ, như một chỗ dựa khiến người ta an tâm. Mặc dù là mùa đông, đầu ngón tay lạnh lẽo nhưng Ninh Lạc lại cảm thấy cả cánh tay như bị thiêu đốt bởi nhiệt độ cao.
Cảm giác tê dại lan từ điểm tiếp xúc giữa hai người đến tận lưng khiến vành tai cậu nóng bừng, nhất thời quên mất cả sợ hãi.
Bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập phóng đại của bản thân và hơi thở của Lộ Đình Châu, mơ hồ, khi nhẹ khi nặng.
Ninh Lạc mím chặt môi ngượng ngùng, dần nới lỏng sự kìm kẹp với Lộ Đình Châu.
Nhưng lại bị ngăn lại.
"Buông tay làm gì."
Ninh Lạc không dám mở mắt, khoảng cách quá gần khiến luồng hơi khi Lộ Đình Châu nói chuyện phả vào vành tai, lay động những sợi lông tơ nhỏ xíu, mùi hương gỗ ẩm ướt len lỏi vào mũi Ninh Lạc.
Ngay cả giọng nói cũng như lời thì thầm bên tai, cọ xát màng nhĩ, trong trẻo dễ nghe:
"Không phải sợ sao, cứ ôm đi."
Não Ninh Lạc đơ luôn.
Đến khi lên được xà nhà vẫn chưa hoạt động, Lộ Đình Châu bảo mở mắt là mở mắt, bảo ngồi xuống là ngồi xuống, ngây ngốc nhìn đối phương.
Lộ Đình Châu hơi lo lắng: "Sợ đến ngây người rồi à?"
Ninh Lạc chớp mắt, dần dà hoàn hồn.
Tiếng hét cao độ trong lòng suýt tiễn Lộ Đình Châu về với tổ tiên.
【 Á á á á á á á á á! 】
【 Tôi! Á đù đù! Đây chính là cảm giác tâm thất phải bơm máu tĩnh mạch toàn thân qua tâm nhĩ phải co bóp vào phổi để tiếp xúc thân mật với mao mạch gần phế nang hấp thu oxy biến thành máu động mạch tươi đỏ chảy trong tĩnh mạch phổi bơm vào tâm nhĩ trái về tâm thất trái phải không! Làm lại lần nữa! 】
Lộ Đình Châu: "..."
Bao nhiêu năm vẫn không quên tuần hoàn phổi, thầy cô sinh học biết chắc mừng phát khóc.
Ninh Lạc chợt thấy mình tràn trề sinh lực như được tiêm chất kích thích, đứng dậy trên xà nhà: "Em ổn rồi em làm được, em có thể nhảy."
【 Chỉ là tên hèn nhát 5 mét thôi mà, tính là cái thá gì. Xông lên! Cùng lắm thì què một cái giò! 】
"..."
Lộ Đình Châu vẫn không nhịn được khẽ cười.
Sự thật chứng minh, phần thưởng thích hợp có thể khơi dậy tiềm năng của con người, Ninh Lạc cắn răng nhảy luôn, một lần là qua.
Phần còn lại đơn giản hơn nhiều, từ tránh né ngục tốt đến điều tra chân tướng, diễn một mạch đến hết.
Chờ khi hạ màn, Ninh Lạc đã mệt rã rời, quấn áo quân đội uống nước.
Đang uống thì phát hiện Tô Vạn Đồng cứ mỉm cười nhìn mình, rất chi là không có ý tốt.
Ninh Lạc cảnh giác: "Chị làm gì thế?"
Tô Vạn Đồng kéo dài giọng, cười nói: "Hiệu quả dạy kèm của thầy Lộ không tệ nhỉ, tự tay chỉ đạo khác hẳn ngay."
Để cô có cái để đẩy thuyền rồi này, hế hế.
Mặt Ninh Lạc đỏ lựng: "Chị im, im đi!"
"Chị không, không im" Tô Vạn Đồng bắt chước cậu nói lắp, cười làm mặt quỷ, thấy Ninh Lạc sắp nổi giận vì ngượng, vội vàng nói chuyện chính: "Nè nè, chuyện chị vừa nói với em chưa xong đâu, là về Phương Tư Ninh ấy, em còn muốn nghe không?"
Ninh Lạc đương nhiên muốn nghe: "Chị nói đi."
Tô Vạn Đồng: "Chị có một chị em thân thiết, nhà cô ấy rất giàu, sắp đến sinh nhật, nghe nói mời cả Phương Tư Ninh đến, chị nghĩ hôm đó chúng ta được nghỉ, cùng đến xem náo nhiệt nhé?"
Mắt Ninh Lạc sáng lên: "Được chứ! À phải rồi, chị em của chị tên gì vậy, thích gì? Em chọn quà mang tặng."
"Em chắc cũng biết đấy, là người cùng nhóm nhạc nữ với chị trước đây, tên Ngô Ý Hề. Bình thường thích gì à... hình như cô ấy rất thích huyền học, mấy thứ như bài Tarot với bói toán các kiểu, em tùy ý chọn đi."
Ninh Lạc suýt phun nước ra ngoài.
【 Mình cuối cùng cũng nhớ ra tại sao cái tên Tô Vạn Đồng quen tai rồi! Bạn của chị ấy là người nuôi quỷ rồi còn định bỏ bùa một trong những công chính! 】
Nụ cười trên khóe môi Tô Vạn Đồng đông cứng lại.
【 Toang rồi ông giáo ơi, mình mới nhớ ra, người này nuôi quỷ là để chiếm vận may của Tô Vạn Đồng, nhiều lần lén lấy máu và tóc của chị ấy, shhh~ 】
Ninh Lạc nổi da gà khắp người.
【 Không được, dừng lại, đừng nghĩ nữa! Đây là thế giới bình thường, làm gì có mấy thứ bẩn thỉu đó, yêu ma quỷ quái mau biến đi, yêu ma quỷ quái mau biến đi (nhảy múa trừ tà). 】
"Rầm".
Tô Vạn Đồng đập bàn một cái, dọa Ninh Lạc giật nảy.
Trên mặt Tô Vạn Đồng đã không còn nụ cười, nhìn Ninh Lạc nghiêm túc nói: "Tiệc sinh nhật một tuần sau, đừng quên, chị dẫn em đi."
Dù thật hay giả, cô phải tự mình đi kiểm chứng mới được!____