Vương Bốc Kiệt không phải lần đầu nghe người ta gọi mình như thế, cũng không phải lần đầu bị Thẩm Ưu chê trong lòng nên khả năng chịu đựng của anh ta khá tốt. Nhưng Dương Tư Thu thì không như vậy.
Lời Thẩm Ưu nói nghe như đang châm chọc Vương Bốc Kiệt, nhưng rơi vào tai cô thì lại giống như đang mỉa mai chính cô.
Gì mà, Vương Bốc Kiệt thật không kén chọn hả? Cô ta, Dương Tư Thu, có vóc dáng, có nhan sắc, đây là tài sản trời cho, cô ta biết tận dụng ưu thế của mình để đổi lấy lợi ích thì có gì sai cjiws? Chẳng lẽ những người khác không muốn có những lợi ích đó à? Chỉ là họ ghen ăn tức ở, muốn mà không được thôi!
Nghĩ đến đây, Dương Tư Thu liếc Thẩm Ưu bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, tuy vẫn nhận lấy khăn giấy Vương Bốc Kiệt đưa, nhưng không dùng, mà tự rút giấy khác lau.
Ở không xa, Triệu Thanh Đồng ngoài mặt như không có chuyện gì, nhưng thật ra đang lén dựng tai nghe trộm tiếng lòng của Thẩm Ưu.
Cái gì? Nghiêm Lập Hâm có kim chủ? Rồi sao nữa? Kim chủ là nam hay nữ? Ảnh từng kết hôn rồi, vậy chắc là nữ nhỉ…?
Nói đi chứ! Nói tiếp đi! Sao không kể nữa vậy!
Chờ mãi không thấy Thẩm Ưu tiếp tục kể chuyện về Nghiêm Lập Hâm, Triệu Thanh Đồng sốt ruột, trong lòng không khỏi bức bối.
Tối qua cô ta bất ngờ nhận được tin nhắn của Nghiêm Lập Hâm, đang định nhân cơ hội tạo couple giả để đánh bóng tên tuổi. Nếu đến cuối chương trình, họ có thể nắm tay nhau thành đôi, dù là thật hay diễn thì với lưu lượng và danh tiếng hiện tại của Nghiêm Lập Hâm, đó cũng đều là một bước đệm rất tốt cho cô.
Nhưng điều kiện tiên quyết là: anh ta không được dính phốt giữa chừng!
Lỡ như vào phút cuối, cái người tình cũ từng được kim chủ bao nuôi lại nổi điên bóc phốt thì chẳng phải cô sẽ mất mặt ê chề sao?
Thấy Nghiêm Lập Hâm đi nghe điện thoại mãi chưa quay lại, Triệu Thanh Đồng cũng chán ăn, cắn răng, quyết định tạm thời gác kế hoạch couple lại.
Chỉ một người vợ cũ thôi đã khiến anh ta khốn đốn như vậy, lại còn là một tên keo kiệt, cô cần xem xét thật kỹ.
Còn bên kia, nhìn bài tâm thư của vợ cũ và loạt bài bóc phốt của các tài khoản marketing đang leo top hot search, Nghiêm Lập Hâm như kiến bò trên chảo nóng, cuống cuồng:
“Giờ làm sao đây? Giờ tôi phải làm sao? Cái con điên đó rốt cuộc muốn gì? Lăng Việt cho cô ta bao nhiêu tiền? Paparazzi trả cô ta bao nhiêu? Năm trăm nghìn?! Giờ cô ta muốn bao nhiêu mới chịu ngưng? Cái gì? Ba triệu?! Tham lam vừa vừa thôi chứ! Tôi không thể nào đưa cô ta số tiền đó được!”
Nghe anh ta phản đối ngay lập tức không cần suy nghĩ, quản lý ở đầu dây bên kia cũng cạn lời.
Anh ta biết nghệ sĩ nhà mình keo, nhưng không ngờ lại keo đến mức này.
Lúc này lửa đã cháy đến chân, mà còn keo kiệt vì ba triệu, chẳng lẽ anh ta không phân biệt nổi chuyện lớn nhỏ sao?!
Quản lý cố gắng nhẫn nại, nhẹ giọng phân tích:
“Lập Hâm, cậu bình tĩnh chút. Vợ cũ của cậu chưa hẳn muốn làm to chuyện. Cô ta nói rằng những gì cô ta bán cho Lăng Việt và paparazzi chỉ là phần nổi của tảng băng. Trong tay cô ta còn giữ nhiều thứ nữa. Nếu chúng ta đưa ba triệu như cô ta yêu cầu, thì cô ta sẽ không làm lớn chuyện, và…”
Anh ta còn chưa kịp nói hết thì đã bị Nghiêm Lập Hâm cắt ngang bằng giọng đầy ghét bỏ:
“Thôi đủ rồi! Em không muốn nghe nữa! Trong tay cô ta còn cái gì nữa chứ? Anh Trần, anh lăn lộn trong giới bao nhiêu năm rồi, sao lại tin mấy lời bịp bợm như thế? Cô ta tham tiền như thế, nếu thực sự có phốt nào sốc hơn, chẳng phải đã bán với giá cao từ sớm rồi sao? Còn tiết lộ cho anh làm gì? Em không tin! Chắc chắn cô ta chỉ đang giở trò lừa đảo thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“…”
Quản lý trầm mặc trong giây lát, nhịn cơn giận rồi kiên nhẫn tiếp tục nói:
“Tôi đã gặp cô ta trực tiếp rồi, thật ra tôi thấy cô ta vẫn còn chút tình cảm với cậu, cho nên mới muốn gặp mặt để nói chuyện…”
Nghiêm Lập Hâm bật cười khinh bỉ, không thèm để quản lý nói hết:
“Cô ta còn tình cảm với em á? Nếu có thì sao lại lấy mấy thứ đó ra uy h.i.ế.p em? Sao dám bán cho Lăng Việt và paparazzi chứ? Cô ta là thứ đàn bà ham tiền vô liêm sỉ! Không muốn thấy em sống tốt, chỉ muốn hại c.h.ế.t em thôi!”
“Lập Hâm, cậu nghĩ thử xem, cô ta chưa chắc đã ham tiền thật sự. Có khi, cô ta thật sự đang gặp khó khăn, thực sự cần tiền. Khi tôi gặp, trạng thái của cô ta không tốt lắm. Mà cô ta ban đầu cũng chỉ xin có năm mươi nghìn thôi. Chính vì chúng ta không dứt khoát, mới khiến cô ta tức giận. Giờ cô ta nói có thêm bằng chứng, chưa chắc là vì đòi ba triệu, mà chỉ muốn gặp cậu nói chuyện đàng hoàng. Cô ta nói chỉ cần cậu gặp một lần, mọi chuyện đều có thể thương lượng được.”
“Xàm!” – Nghiêm Lập Hâm lập tức phản bác – “Em tuyệt đối không gặp cô ta! Ai biết có phải cô ta câu kết với paparazzi, sắp đặt người nấp sẵn rồi chụp lén không? Lúc đó thì những tin đồn kia thành thật hết, còn em thì bị cho là hoảng sợ đến gặp! Không đời nào!”
Anh ta ngừng một chút, trong đầu bất ngờ lóe lên một ý nghĩ:
“Anh Trần! Anh có bản ghi âm hay chụp màn hình tin nhắn lúc cô ta đòi tiền không? Mình có thể dùng mấy thứ đó báo công an tố cáo tống tiền!”
Quản lý thấy anh ta nói mãi không thông, còn càng lúc càng cực đoan, hít một hơi sâu, bình tĩnh đáp:
“Tôi nghĩ báo công an không phải phương án tối ưu bây giờ. Dù sao những gì cô ta tung ra đều là sự thật. Nếu dồn cô ta vào đường cùng sẽ không có lợi cho chúng ta.”
“Anh Trần, nghe em! Báo công an đi! Em tuyệt đối sẽ không để cô ta đạt được mục đích đâu!”
Quản lý im lặng vài giây:
“Cậu chắc chứ? Không gặp mặt, không thương lượng, muốn trực tiếp báo công an?”
“Đúng! Em chắc chắn! Anh lập tức kêu studio đăng thông báo bảo vệ quyền lợi cho em!”
Quản lý bật ghi âm, lạnh giọng nói:
“Lập Hâm, tôi phải nói rõ: Công ty hy vọng cậu tự ra mặt thương lượng, xử lý trong âm thầm, tránh làm lớn chuyện. Nếu cậu nhất quyết làm theo ý mình, mọi hậu quả về sau cậu tự chịu.”
Nghe đến chữ “tự chịu hậu quả”, trong lòng Nghiêm Lập Hâm hơi giật mình. Nhưng rồi lại nghĩ đến người chống lưng sau lưng mình, anh ta chỉ chần chừ một lát, rồi gật đầu:
“Không sao! Tự chịu thì tự chịu! Tôi tin vào phán đoán của mình!”
Khi Nghiêm Lập Hâm quay lại phòng khách, mọi người đã ăn sáng xong, đang ngồi nghỉ ngơi, người thì bóc hạt dưa, người thì xem TV.
Anh ta nhìn sang Triệu Thanh Đồngm người gần mình nhất. Nhưng Triệu Thanh Đồng chỉ nhếch môi cười gượng, rồi giả vờ có việc, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.