Vừa nghe vậy, Vương Phi Phàm lập tức không vui, mặt đen như đáy nồi, phản bác lại:
“Dựa vào đâu mà tôi phải xin lỗi chứ?”
Thấy anh ta trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, không nể mặt ai chút nào, Nghiêm Lập Hâm ngượng ngùng gãi mũi, nhất thời cứng họng.
“Ờm…”
Anh ta khó xử liếc nhìn Thẩm Ngôn, nhún vai ra hiệu: Tôi đã cố khuyên hết sức rồi, nếu cậu ta không chịu hợp tác thì tôi cũng hết cách, đừng trách tôi nha.
Thẩm Ngôn liếc anh ta một cái nhàn nhạt, không nói gì, rồi quay sang nhìn Vương Phi Phàm. Trong đôi mắt đen láy ánh lên tia lạnh lẽo, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực:
“Vậy còn anh, dựa vào đâu mà không xin lỗi?”
Cô hơi nheo mắt, nhớ lại bộ dáng ấm ức giả vờ đáng thương của Thẩm Ưu vừa rồi, khóe môi cong lên, nói mà chẳng mang theo chút cảm xúc nào:
“Thấy em gái tôi yếu đuối, dễ bắt nạt đúng không?”
Khoảnh khắc đó, trong đầu Vương Phi Phàm lập tức tua lại cảnh Thẩm Ngôn tung cú đá bên bờ hồ khiến Tề Mỹ bay cả hai mét, rồi nghĩ đến mình rõ ràng không có cái khả năng đó, tự nhiên thấy rùng mình sợ hãi.
Anh ta còn dám cãi lại Nghiêm Lập Hâm, nhưng không hiểu sao không tài nào dám đối đầu với Thẩm Ngôn.
Bởi vì Vương Phi Phàm có một cảm giác rất mạnh mẽ: Nghiêm Lập Hâm chỉ dọa miệng thôi, còn nếu gây sự với Thẩm Ngôn thì cô thật sự sẽ ra tay.
Mà nếu bị đánh, không chỉ mất mặt mà còn là bị một cô gái đánh, lỡ lan truyền ra ngoài thì đúng là danh dự tan nát.
Nghĩ vậy, Vương Phi Phàm nuốt nước bọt, tay gãi sau gáy giả vờ tự nhiên:
“Ờm… Thẩm Ưu, xin lỗi nha, tôi không có ý coi cô yếu đuối nên mới bắt nạt đâu, đừng để bụng… à không, cô rộng lượng bỏ qua cho tôi lần này được không?”
Anh ta tự cho rằng mình khéo léo giấu được sự sợ hãi, không ngờ đã bị mọi người nhìn thấu từ đầu đến chân, thậm chí còn bị cư dân mạng trong phòng livestream m.ổ x.ẻ tới tận xương tủy:
【Ủa chứ cái này không gọi là thằng hề thì gọi là gì?】
【Vương Phi Phàm đúng kiểu bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh nha! Thẩm Ưu thì bắt nạt được, còn chị cô ấy chỉ cần lườm cái đã im như thóc. Tởm thật sự!】
【Tôi cười c.h.ế.t mất, lúc nhắc đến tay yếu chân mềm là miệng anh ta méo xệch ra luôn kìa!】
【Chứ sao không méo được? Thẩm Ưu tuy yếu, nhưng chị cô ấy có cú đá xoáy gió thần thánh đó nha! Nhìn Nghiêm Lập Hâm với Vương Phi Phàm sợ phát run mà vui cái bụng!】
【Hahaha, làm như vợ tôi là loại vũ phu ai cũng đá một cú không bằng, rõ ràng là hai ông kia có tật giật mình thì có!】
【Ơ??? Mấy bạn ở trên, nói Vương Phi Phàm thì được, nhưng đừng lôi Nghiêm Lập Hâm vào nha! Từ đầu tới giờ ảnh đâu làm gì sai đâu?】
【Đúng đó! Làm trò cười thì cũng phải có chừng mực chớ? Fan bọn tui cũng là con người, đâu phải để mấy người đùa cợt bừa bãi! Nghiêm Lập Hâm nhà tôi là người làm việc nghiêm túc, tận tâm với nghề, mắc gì bị đem so với cái thứ như Vương Phi Phàm chứ? Xui xẻo thiệt!】
【Làm ơn xin lỗi đi! Đừng đem Lập Hâm nhà tôi ra đùa giỡn!】
【Ôi trời, tôi nói chơi thôi mà, fan Nghiêm Lập Hâm nhạy cảm còn hơn da tui dị ứng mỹ phẩm nữa á, cạn lời thiệt sự, tôi có nói xấu gì đâu?】
【Cười ngất, thôi kệ đi bà, đừng chấp. Mấy người như vậy cãi hoài chỉ mệt mình thôi, cứ tự động lướt qua là được.】
Mặc dù không thấy loạt bình luận mắng chửi trong livestream, chỉ riêng thái độ của Thẩm Ưu cũng đủ làm Vương Phi Phàm phát điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh ta đã thành khẩn xin lỗi rồi, thế mà Thẩm Ưu lại như bị điếc đột ngột, làm ngơ hoàn toàn, chỉ lo hí hửng chia sẻ món nướng với Hạ Sách Minh bên cạnh.
“Tiểu Minh, cậu ăn thử cánh gà đi, lần này nướng vừa lửa cực kỳ luôn! Giòn bên ngoài, mềm bên trong, nước sốt cũng vừa miệng nữa, thơm ơi là thơm!”
Vương Phi Phàm chờ một hồi, mãi không nghe được câu “Không sao, tôi tha thứ cho anh đấy.” như trong tưởng tượng, mặt anh ta càng đen như đáy nồi, không nhịn được lên tiếng:
“Này! Cô không nghe thấy tôi đang xin lỗi à?”
Hạ Sách Minh vẫn cười tươi, chia sẻ thêm một xiên mực nướng:
“Cậu cũng thử cái này đi, mực nướng ngon lắm đó.”
Thẩm Ưu: “Được, ngon quá trời luôn!”
Hai người một tung một hứng làm Vương Phi Phàm hóa hề hoàn toàn, đã vậy còn bị Thẩm Ngôn ngồi ngay đó uống nước nhìn chằm chằm đầy sát khí, khiến Vương Phi Phàm dù bực tới mấy cũng không dám manh động.
Trước khi tận mắt thấy cú đá kia, trong lòng anh ta còn xem Thẩm Ngôn là nữ thần. Nhưng giờ thì khác rồi, Thẩm Ngôn trong mắt anh đã thành ma nữ, còn đâu dám nảy sinh mộng tưởng mờ ám gì nữa?
Thấy huấn luyện viên gửi tin nhắn liên tục, thậm chí định gọi điện, Vương Phi Phàm cắn răng, quyết định không chịu nhục ở đây thêm giây nào nữa, đứng dậy về phòng, lấy một hộp mì ăn liền, tự mình giải quyết bữa tối.
Sự rút lui của anh ta chẳng ảnh hưởng gì đến ai, ngược lại vì bớt đi một cái gai, mọi người ăn uống còn thoải mái vui vẻ hơn.
Sáng hôm sau, Thẩm Ưu ra khỏi phòng thì vô tình bắt gặp Chung Y Nhân và Tần Chi Ngộ đang chuẩn bị thu dọn hành lý rời khỏi biệt thự.
Tần Chi Ngộ lặng lẽ đi theo sau Chung Y Nhân, nhiều lần định lên tiếng, muốn giúp cô kéo vali, còn đưa nước cho cô, nhưng Chung Y Nhân hoàn toàn phớt lờ, không nhận bất cứ sự giúp đỡ nào.
Thấy cảnh này, trong lòng Thẩm Ưu sướng rơn: "Đúng là đáng đời!"
Ban đầu cô còn định đứng xem tiếp một lúc cho đã, nhưng hai người kia dường như nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn thấy cô.
Thẩm Ưu ngại ngùng cười cười, cố ý lơ Tần Chi Ngộ, quay sang hỏi Chung Y Nhân:
“Chị Y Nhân, chị định rút khỏi show à?”
Chung Y Nhân đột nhiên dừng kéo vali lại, mỉm cười đi về phía cô, gật đầu:
“Ừ, chị đã bàn với công ty rồi. Không ngờ chuyện này ảnh hưởng tới chương trình như vậy, chị cũng thấy ngại lắm, không còn mặt mũi ở lại nữa. Đúng lúc chị có nhận được một kịch bản khá ổn, mấy hôm nữa sẽ vào đoàn quay phim.”
Thẩm Ưu hiểu chuyện gật đầu:
“Vậy à? Chị có tiện cho em biết kịch bản thuộc thể loại gì không ạ?”
Chung Y Nhân suy nghĩ một lát rồi nói luôn tên phim.
Mắt Thẩm Ưu sáng rực lên.
【Quá đỉnh luôn! Đi quay phim là chuẩn bài rồi! Làm việc chăm chỉ, kiếm thật nhiều tiền nha chị! Nếu không nhớ lầm, vai diễn mà chị Y Nhân nhận lần này dù không phải vai chính, nhưng lại là kiểu nhân vật khiến người ta vừa yêu vừa ghét. Lúc chiếu còn hot một thời gian nữa!】
Chung Y Nhân có hơi bất ngờ.
Nói thật thì vai diễn này cô nhận được là nhờ người ban đầu đột ngột bỏ vai vì nhận được dự án lớn hơn, đạo diễn mới liên hệ cô để chữa cháy.