Khi Tần Chi Ngộ vất vả trấn an Tề Mỹ đang kích động thì Chung Y Nhân đã được Thẩm Ngôn cứu lên bờ từ lâu.
Sau khi lên bờ, Chung Y Nhân nhanh chóng thay quần áo ướt, bước thẳng đến trước mặt nhân viên chương trình:
“Phiền anh trả điện thoại cho tôi, hoặc giúp tôi gọi cảnh sát. Cảm ơn.”
Nhân viên sửng sốt mất vài giây rồi nói: “Chờ một chút.”, sau đó vội vàng đi đến góc trống để liên hệ gấp với đạo diễn.
Cùng lúc đó, mọi người ở hiện trường và khán giả trong livestream đều nghe rõ câu Chung Y Nhân nói muốn báo cảnh sát.
Ánh mắt Thẩm Ưu sáng rực lên:
【Tuyệt vời! Ban đầu còn tưởng chị Chung Y Nhân sau khi lên bờ sẽ đau lòng vì Tần Chi Ngộ chọn cứu Tề Mỹ trước, ai ngờ câu đầu tiên chị nói ra lại là báo cảnh sát! Haha, sau khi không còn chịu ảnh hưởng từ Tần Chi Ngộ, đầu óc của chị Y Nhân tỉnh táo hẳn ra rồi!】
Tề Mỹ rõ ràng không ngờ hành động của mình lại gọi cả cảnh sát đến, mặt cô ta tái mét, lắc đầu liên tục:
“Không… Tôi không cố ý, đừng báo cảnh sát…”
【Hehe, một kẻ não cá vàng chỉ biết tranh sủng như cô thì có thể nghĩ được cái gì chứ? Biết bơi mà giả vờ không biết, cố ý đẩy chị Y Nhân, người không biết bơi xuống nước chỉ để khiến chị ấy hoàn toàn c.h.ế.t tâm với Tần Chi Ngộ. Dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, ghê tởm thật đấy!】
Lời trong lòng của Thẩm Ưu khiến Tần Chi Ngộ thoáng cứng người.
…Cô ấy không biết bơi và bị Tề Mỹ đẩy xuống?
Chung Y Nhân không thèm nhìn Tần Chi Ngộ lấy một cái, bình tĩnh nói:
“Có cố ý hay không, không phải do cô nói là được. Xung quanh có rất nhiều camera đang ghi hình. Tôi tin cảnh sát sẽ đưa ra kết luận công bằng. Nếu cô không có gì che giấu thì sợ gì bị điều tra?”
Hạ Sách Minh ban đầu chỉ nghĩ Tề Mỹ là kiểu tiểu thư não tàn, tranh sủng mù quáng, không ngờ cô ta lại dùng thủ đoạn độc ác đến vậy, ánh mắt nhìn cô ta đầy ghê tởm, lập tức né xa.
Anh lẩm bẩm: “Đẩy một người không biết bơi xuống hồ, có thể coi là cố ý g.i.ế.c người không thành rồi đúng không?”
Thẩm Ngôn lạnh nhạt đáp: “Ít nhất ba năm.”
Lúc này, nhân viên chương trình nhận được sự đồng ý từ đạo diễn, quay lại nói với Chung Y Nhân:
“Đạo diễn nói có thể báo cảnh sát. Cô muốn tự báo hay để chúng tôi hỗ trợ?”
Vừa nói vừa đưa điện thoại cho cô, ánh mắt chờ đợi câu trả lời.
Tề Mỹ không ngờ cú đẩy tưởng như nhỏ nhoi lại bị xem là vụ án hình sự, mặt cắt không còn giọt máu, theo bản năng quay sang cầu cứu:
“Chi Ngộ! Anh giúp em đi! Em không muốn vào tù đâu…”
Tần Chi Ngộ lạnh mặt: “Em thật sự cố ý đẩy cô ấy xuống nước?”
Ánh mắt Tề Mỹ rõ ràng lảng tránh, không trả lời thẳng mà lại lảng tránh:
“Chi Ngộ, đến nước này rồi, chẳng lẽ anh không đứng về phía em sao? Hồi nhỏ anh đã nói…”
Chưa kịp nói xong, Thẩm Ưu trong lòng đã lật trắng mắt:
【Hồi nhỏ hồi nhỏ, ngoài đạo đức giả ra cô còn biết nói gì khác không? Tôi hỏi thật, đầu óc Tần Chi Ngộ có bị Tề Mỹ cài virus không vậy? Sao anh ta không nhận ra cô ta và cô bé anh ta gặp hồi nhỏ chẳng giống nhau tẹo nào thế? Hay là anh ta chỉ tin tín vật chứ không tin người?】
Nghe đến đây, sắc mặt Tề Mỹ biến đổi, theo bản năng hét lên:
“Thẩm Ưu, cô im miệng cho tôi!! Tôi cấm cô nói bậy!!”
Vừa hét, vừa lao thẳng về phía Thẩm Ưu, gương mặt méo mó, ánh mắt như có sát ý.
Tề Mỹ biết Thẩm Ưu biết quá nhiều, không thể để cô ấy lộ ra được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay khoảnh khắc đó, Thẩm Ngôn lạnh mặt lao lên chắn trước mặt em gái, thẳng chân đá văng Tề Mỹ bay hơn hai mét.
Tề Mỹ ôm bụng lăn lộn vì đau, nước mắt tuôn rơi, nhưng không một ai bước lên an ủi hay quan tâm.
Hạ Sách Minh thấy có thể livestream vẫn còn mở, vội vã giải thích:
“Khụ khụ… Cái này là phòng vệ chính đáng nha mọi người!”
Nghĩ lại cảnh Tề Mỹ phát rồ xông tới, Thẩm Ưu vỗ n.g.ự.c vẫn chưa hoàn hồn:
【Trời ơi, may mà có chị che chở! Dọa c.h.ế.t tôi luôn! Cô ta bị điên à? Tôi có nói gì đâu, cô ta bị ảo giác thính giác hả?!】
Có lẽ tiếng rên rỉ của Tề Mỹ quá thảm, Tần Chi Ngộ lưỡng lự một lát rồi vẫn bước lại kiểm tra vết thương của cô ta, bảo nhân viên gọi xe cứu thương.
Trong mắt Thẩm Ưu, lúc đó đầu Tần Chi Ngộ như hiện ra hai cái biển hiệu đối xứng:
Một cái ghi “Thánh mẫu Maria”, cái còn lại “Kẻ ngốc đáng thương.”
Cô lạnh lùng cười:
【Tôi đang chờ xem lúc Tần Chi Ngộ biết tín vật anh ta luôn giữ hóa ra là Tề Mỹ nhặt được, còn cô bé năm đó chính là Chung Y Nhân, anh ta sẽ có biểu cảm như thế nào đấy!】
Chung Y Nhân vô tình nhìn sang Thẩm Ưu, ngạc nhiên.
Câu đó có nghĩa là sao? Lẽ nào, bao năm qua Tần Chi Ngộ đối tốt với Tề Mỹ chỉ vì nghĩ cô ta là cô bé năm xưa?
Hừ… Vậy thì tình cảm của anh ta đúng là rẻ mạt thật đấy.
Đối mặt với ánh mắt sửng sốt của Tần Chi Ngộ, Chung Y Nhân cười lạnh, cầm điện thoại từ tay nhân viên rồi quay lưng đi đến một chỗ yên tĩnh để gọi cảnh sát.
Thấy cô thật sự báo cảnh sát, khán giả trong livestream đều kinh ngạc:
【Ôi giời ôi! Mọi người ơi, hôm nay tôi sáng mắt ra luôn! Lần đầu xem show mà đến ngày thứ hai đã biến thành chương trình luật pháp rồi!】
【Khoan đã, Chung Y Nhân báo cảnh sát thật à? Mà đạo diễn cho phép luôn? Vậy show này còn quay tiếp nổi không?】
【Bạn thân mến, bạn bị gì vậy? Giờ còn ai quan tâm show có quay tiếp hay không chứ? Bạn không thấy Tề Mỹ cố tình đẩy người ta xuống nước à? Mà người ta còn không biết bơi nữa đấy! Không báo cảnh sát thì còn làm gì nữa?】
【Tôi thật sự không biết phải mô tả cảm xúc lúc này thế nào nữa. Tề Mỹ như kiểu bệnh nhân trốn khỏi trại tâm thần ấy, sao tự nhiên lại lao vào đánh Thẩm Ưu chứ? Nhìn như tâm thần không ổn định ý.】
【Thế giới này rốt cuộc đã điên rồ thành cái dạng gì vậy!】
【Tần Chi Ngộ sao còn dám lại gần cô ta thế? Không sợ cô ta bất ngờ nổi điên đánh lại à?!】
【Xin lỗi, sự chú ý của tôi hơi lệch, nhưng Thẩm Ngôn tay chân linh hoạt quá đi! Nhìn như có tập võ ý! Phản ứng siêu nhanh luôn!】
【Hehehe, tôi cũng vậy! Một cú đá bay Tề Mỹ luôn, dứt khoát gọn gàng! Tuyệt quá đi!!】
【Sao mọi người sao cứ giả vờ thanh tao thế? Không ai nói thì tôi nói đây: Xin chào Thẩm Ngôn, vợ yêu dấu của tôi!】
【Tiểu Minh bên cạnh cũng buồn cười thật, đứng bên giải thích là “chính đáng phòng vệ” haha.】
【Ừmmmmm, mọi người có ai để ý không, lúc Tề Mỹ và Chung Y Nhân nói chuyện trên thuyền, dù cô ta tháo micro, nhưng Chung Y Nhân thì không. Tôi hình như nghe được một quả dưa bự lắm!!!】
【Giọng nhỏ thật, tôi tưởng mình nghe nhầm cơ! Hóa ra người khác cũng nghe thấy à? Ý câu nói của Tề Mỹ lúc đó là Tần Chi Ngộ và Chung Y Nhân đã kết hôn rồi đúng không?!!!】