Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 66: Ông nội coi ông ta là tri kỷ, ông ta lại xem ông nội là kẻ địch!



Ba Tống hoàn toàn không ngờ một cô gái nhỏ như Thẩm Ngôn lại biết chuyện làm ăn của Tập đoàn Tống thị. Nghe cô ngang nhiên phơi bày trước mặt mọi người, ông ta tái mét cả người.

 

Ông vốn tưởng mình sắp cưới được một “thần tài” về nhà, ai ngờ chưa rước được tài lộc thì “thần tài” đã hóa thành ôn thần, định tiễn cả nhà họ Tống vào trại tạm giam.

 

Sắc mặt ông cụ Tống tối sầm như đêm ba mươi, trừng mắt nhìn con trai một cái, rồi quay sang nhìn ba Thẩm, hừ lạnh:

“Đây là đứa con gái tốt mà anh nuôi dạy đấy à? Vì đạt được mục đích mà dám dùng cả thủ đoạn đe dọa trưởng bối!”

 

Sự kính trọng mà ba Thẩm từng dành cho ông ta, sớm đã bị những lời lẽ và hành động trơ trẽn không biết xấu hổ bào mòn sạch sẽ. Ông không do dự gật đầu, còn kiêu ngạo đáp:

“Đúng! Con bé nhà tôi có bản lĩnh như vậy đấy! Ông ghen tị cũng chẳng học theo được đâu!”

 

“……”

 

Khóe miệng mọi người giật giật. Thẩm Ưu thì bày ra vẻ mặt uất ức bên ngoài, nhưng trong lòng thì cười tét cả ruột:

 

【Hahahahaha! Cũng chỉ có chị tôi mới làm được chuyện đỉnh thế này!】

 

Thẩm Ngôn đưa tay ra trước mặt ông cụ Tống, dù đang đối mặt với người hơn cô vài thế hệ, khí thế của cô vẫn vô cùng vững vàng, không để ai có cơ hội cãi lại:

“Tín vật đính hôn đã trao đổi, trả lại.”

 

【Trời đất ơi, chị tôi đúng là ngầu muốn xỉu! Đừng làm tôi mê chị tới mức ngất tại chỗ chứ!】

 

Ông cụ Tống trừng mắt nhìn bàn tay chìa ra của Thẩm Ngôn, nghe tiếng cười khoái chí trong lòng Thẩm Ưu, giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Ông ta lạnh lùng ra lệnh cho quản gia đi lấy tín vật của nhà họ Thẩm. Nhận thấy ánh mắt tò mò của các vị khách xung quanh, ông ta mới dừng lại, làm ra vẻ bất đắc dĩ mà than một câu:

“Giới trẻ bây giờ, đúng là cứ cho mình là trung tâm vũ trụ…”

 

Chưa nói hết câu, đã nghe thấy giọng lòng của Thẩm Ưu phản pháo:

 

【Người già bây giờ thì ỷ già lên mặt! Cẩn thận có ngày ra đường bị người ta trùm bao bố đập cho một trận!】

 

“Phụt—”

 

Không biết ai đó không nhịn được bật cười. Mặt ông cụ Tống lại đen thêm vài tầng.

 

Quản gia làm việc nhanh gọn, chẳng bao lâu đã mang chiếc hộp chứa bảo vật truyền gia của nhà họ Thẩm tới.

 

Ông cụ Tống vừa mở hộp xác nhận đồ bên trong vẫn nguyên vẹn, giây tiếp theo, Thẩm Ngôn đã vươn tay lấy luôn, giọng lạnh nhạt:

“Đã sắp xuống lỗ rồi thì đừng lo chuyện tụi trẻ sống thế nào.”

 

Trước mặt bao nhiêu người, nhà họ Thẩm cũng đem bảo vật truyền gia của nhà họ Tống ra trả lại, hai bên chính thức chấm dứt hôn ước.

 

Dù hủy hôn thành công, nhưng đống chứng cứ vẫn còn nằm trong tay Thẩm Ngôn. Ba Tống muốn hỏi, nhưng lại sợ hỏi ra thì giống như thừa nhận mình có tật giật mình, mất hết thể diện, nên đổi sang bóng gió nói:

 

“Đã thế thì kể từ nay, nhà họ Tống và nhà họ Thẩm cắt đứt mọi quan hệ! Không còn qua lại, coi như người lạ!”

 

Tưởng rằng ít ra nhà họ Thẩm sẽ có người ra mặt làm dịu không khí, ai ngờ chỉ thấy Thẩm Cận Phong khịt mũi một tiếng, bĩu môi:

 

“Xì, ai thèm chứ!”

 

Vốn dĩ cậu đã chẳng ưa gì nhà họ Tống, giờ đối phương tự đòi tuyệt giao, cậu còn đang mừng như mở hội đây!

 

Nhận thức được rằng hôn ước đã chính thức bị hủy, Thẩm Ưu cũng thở phào nhẹ nhõm:

 

【HAHAHAHA, hủy hôn rồi! Giờ chắc ông già nhà họ Tống tức đến phát điên rồi chứ gì?!】

 

Mọi người xung quanh thì thấy hơi khó hiểu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nói ông cụ Tống giận thì chắc chắn là giận—bị đám hậu bối bôi tro trát trấu ngay trong đại thọ 70 tuổi của mình, ai mà chịu nổi?

 

Nhưng nghe “tiếng lòng” của Thẩm Ưu thì hình như ông ta không chỉ giận vì mất mặt, mà còn vì hôn sự không thành?

 

Tại sao chứ?

 

【Tô Diễn Tường không lừa được anh cả mua mấy khu đất nhiễm độc đó, Dương Tuyết Yến cũng không qua được vòng casting phim mới của anh hai để vu cáo anh ấy “quy tắc ngầm”, còn Thạch Hiểu Sắc thì không trộm được bản demo của anh ba để bán cho đối thủ cạnh tranh của Tinh Du… thử hỏi ông già nhà họ Tống có tức không? Haha, tôi biết ông tức, nhưng ông đừng vội tức, tức cũng vô ích! Muốn dùng thủ đoạn hèn hạ nhắm vào nhà tôi á? Mơ đi! Sớm muộn gì cũng thất bại thôi!】

 

Mọi người: Ủa ủa gì vậy???

 

Chẳng phải nhà họ Thẩm và nhà họ Tống vốn thân thiết từ đời trước sao? Trước thời ông cụ Tống, quan hệ hai nhà vẫn còn tốt đẹp cơ mà? Vậy sao ông ta lại cứ nhằm vào nhà họ Thẩm?

 

Đã muốn chơi xấu, lại còn sắp xếp cháu mình cưới con nhà người ta làm gì?

 

Mọi người còn đang không hiểu, thì lại nghe “tiếng lòng” của Thẩm Ưu tiếp tục bóc trần—

 

【Haaizz, theo tôi thấy thì ông già họ Tống này bụng dạ nhỏ nhặt đến cực điểm! Từ nhỏ đến lớn ông ta và ông nội là bạn cùng lớp, người ngoài nhìn vào cứ tưởng họ thân nhau tới mức mặc chung một cái quần! Nhưng sự thật là gì? Ông nội coi ông ta là tri kỷ, còn ông ta thì luôn coi ông nội là đối thủ!】

 

【Ông nội chỉ hơn ông ta có một chút—thành tích học tập luôn nhỉnh hơn tí xíu, vậy mà ông ta ngoài mặt thì cười tươi chúc mừng, trong lòng thì nghẹn cả nghìn vạn lần không phục, ghen tới phát điên, nằm mơ cũng muốn đè bẹp ông nội!】

 

【Ông ta vốn tưởng một ngày nào đó sẽ vượt mặt ông nội tôi trong một lĩnh vực nào đó, ai ngờ ông lại mất sớm khi còn trẻ, từ đó ông ta chẳng còn cơ hội để "vượt mặt" nữa. Nhưng thay vì buông bỏ, ông ta lại càng hận, hận tới mức muốn thấy tập đoàn Thẩm thị phá sản, muốn hủy diệt cả nhà họ Thẩm! Trời đất ơi, tâm lý kiểu gì vậy trời?!】

 

Mọi người gật gù: Chuẩn luôn! Làm bạn kiểu này thì thôi khỏi!

 

Chỉ vì chút tự ti so sánh từ thuở thiếu thời mà ghi hận cả đời, thậm chí muốn cả một gia tộc sụp đổ—nghe mà rợn người.

 

Tuy không ai lên tiếng, nhưng ánh mắt của mọi người đã nói lên tất cả—sự khinh thường không chút che giấu.

 

Ông cụ Tống sống trong địa vị cao mấy chục năm, từ khi nào bị sỉ nhục thế này?

 

Sắc mặt ông đen như than, giơ tay run run chỉ vào Thẩm Ưu, định phản bác lời cô.

 

——Cô thì biết gì?! Chúng tôi đều được dạy dỗ như nhau, sao lúc nào ông ta cũng giỏi hơn tôi?! Chỉ là vận may ông ta tốt hơn chút thôi, mà trong mắt người lớn thì mãi mãi tôi chẳng bằng! Cô chưa từng trải qua, cô lấy tư cách gì mà phán xét?!

 

Nhưng ông ta há miệng, lại chẳng nói nên lời, cổ họng như bị một bàn tay vô hình siết chặt.

 

Ngược lại, Thẩm Ưu thấy ông ta giơ tay chỉ vào mình, còn mang vẻ mặt kỳ quái, bèn nhíu mày.

 

【Chỉ trỏ cái gì? Một đống tuổi rồi mà vô lễ vậy hả? Người nào chỉ tay vào tôi lập tức rút ngắn tuổi thọ!】

 

Có người để ý, sắc mặt ông cụ Tống lại càng tệ.

 

Đã lấy lại được tín vật, để tránh đêm dài lắm mộng, nhà họ Thẩm lập tức kéo Thẩm Ưu—người đang chuẩn bị khóc lóc ăn vạ với tư cách “bị hủy hôn”—rời khỏi hiện trường.

 

Dù gì đây cũng là địa bàn của nhà họ Tống, nhỡ đâu vài người trong số họ quên mất phẩm hạnh, gọi người tới đánh hội đồng, thì bọn họ cũng chưa chắc đã đánh lại.

 

Còn chuỗi bằng chứng trong tay Thẩm Ngôn?

 

Xin lỗi nhé, cô đâu có hứa chỉ cần hủy hôn là sẽ không nộp chứng cứ đâu?

 

Không lâu sau, các loại giấy phạt rơi xuống nhà họ Tống như tuyết mùa đông.

 

Theo thống kê chưa đầy đủ, nhà họ Tống đã phải nộp ít nhất 10 con số tiền phạt, giá cổ phiếu cũng tuột dốc không phanh.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com