Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 56: “Thẩm Ưu, không ai ghét bỏ em cả.”



Đây là lần đầu tiên Thẩm Ưu tận mắt chứng kiến một cái c.h.ế.t của con người, hơn nữa lại là một cái c.h.ế.t kinh hoàng và rợn người đến thế. Lại thêm việc cô nhìn thấy toàn bộ quá trình hệ thống phản phệ Trần Thanh Nhã – người cũng từng bị hệ thống trói buộc giống cô – khiến không thể không khiến Thẩm Ưu liên tưởng đến cái hệ thống ăn dưa vô lương tâm của mình.

 

Cái hệ thống chẳng đáng tin kia đến giờ vẫn bặt vô âm tín, cô cũng không biết nó đã thu thập được bao nhiêu "điểm trà xanh". Dù lúc mới trói buộc, hệ thống có nói không giới hạn thời gian hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lỡ như nó chỉ lừa cô thì sao?

 

Nếu một ngày nào đó, hệ thống của cô cũng giống như cái hệ thống của Trần Thanh Nhã, vì chê cô tiến độ chậm mà đột nhiên phán một câu “Xác định không có tiềm năng hoàn thành nhiệm vụ”, rồi trực tiếp tuyên án tử thì sao? Chẳng phải tiêu đời à?

 

Cô còn chưa muốn c.h.ế.t đâu, hu hu hu…

 

Thẩm Ưu cứ mải nghĩ ngợi miên man mà dần thiếp đi lúc nào không hay, hoàn toàn không biết những tiếng lòng này đã bị người bên phòng cạnh – Thẩm Ngôn – nghe không sót một chữ.

 

Tối hôm đó, Thẩm Ưu gặp ác mộng, sốt tới ba mươi chín độ. Trong cơn mê man, cô mơ thấy hệ thống của mình quay trở lại, rồi cũng giống như hệ thống của Trần Thanh Nhã, muốn cưỡng ép gỡ bỏ liên kết, trừ trực tiếp 50 năm sinh mệnh của cô.

 

Trong mơ, nhìn thấy chính mình trong gương chỉ trong nháy mắt từ thiếu nữ xinh đẹp biến thành một bà cụ tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, răng cũng rụng sạch... Thẩm Ưu sợ đến phát khóc.

 

Sụp đổ quá thể rồi! Cô còn chưa được yêu đương với soái ca, à không, thậm chí còn chưa từng nắm tay một soái ca nữa là! Sao đã thành bà lão mất rồi chứ!!!

 

Thẩm Ngôn rất nhạy cảm với âm thanh, lại vốn đã ngủ rất nhẹ. Nửa đêm bị tiếng nức nở khe khẽ từ phòng bên cạnh đánh thức, cô bỗng mở mắt, rồi theo bản năng bước tới trước cửa phòng của Thẩm Ưu, lúc này mới nhớ ra là mình quên mang chìa khóa.

 

Định quay về phòng lấy, cô tiện tay vặn thử tay nắm cửa – ai dè lại mở ra được.

 

“…” Cô ấy không khóa cửa sao?

 

Không có ý thức phòng bị gì cả.

 

Thẩm Ngôn khẽ nhíu mày, bước chân nhẹ nhàng đi vào trong. Theo hướng âm thanh, cô thấy Thẩm Ưu đang nằm trên giường, ôm chăn, nước mắt rơi lã chã, thi thoảng còn khẽ khàng hít mũi, sắc mặt trắng bệch, nhưng hai má lại ửng hồng bất thường, chân mày nhíu chặt, đồng tử chuyển động không yên – rõ ràng là đang gặp ác mộng.

 

“Ba mẹ…”

 

“Anh chị… đừng ghét bỏ em…”

 

Thẩm Ngôn thấy môi cô mấp máy, khe khẽ lẩm bẩm, lại ghé sát mới nghe rõ giọng nói nghẹn ngào, đầy tủi thân:

 

“Hu hu… em không phải quái vật đâu…”

 

Nghe vậy, Thẩm Ngôn gần như lập tức nhớ đến những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu Thẩm Ưu lúc trước khi ngủ.

 

Tối qua có tiệc của Chủ tịch Tôn, Thẩm Ngôn có việc gấp nên không đi cùng Thẩm Ưu, nhưng cô đã dặn dò người ở hiện trường âm thầm chăm sóc cô ấy, tránh gặp nguy hiểm. Dù sao, những chuyện kỳ quặc xảy ra tại buổi tiệc đó cô cũng đã nghe nói.

 

Về việc Chủ tịch Tôn đột tử, Thẩm Ngôn đã sớm có dự cảm nên không thấy bất ngờ.

 

Kha Nghi Sở hạ độc g.i.ế.c người, bị bắt là chuyện đương nhiên. Nhưng cô ta rất thông minh, đã vạch trần toàn bộ tội trạng của Chủ tịch Tôn trong suốt bao năm qua, bao gồm thuê người g.i.ế.c người, làm giả báo cáo tài chính... Cộng thêm báo cáo tổn thương do bị bạo hành và việc ra đầu thú, chắc chắn sẽ được giảm án.

 

Chỉ là vì chuỗi sự kiện liên hoàn và hàng chục mảnh đất ở ngoại ô phía tây thành phố, tài sản của Chủ tịch Tôn chắc chắn sẽ bị phong tỏa, thậm chí cả căn biệt thự họ đang ở hiện tại cũng sẽ sớm bị niêm phong và đem bán đấu giá.

 

Đến lúc đó, Kha Nghi Sở ra tù chỉ còn là một người có tiền án và hai bàn tay trắng.

 

Ban đầu cô ta lấy Chủ tịch Tôn vì quyền lực và tiền tài, cuối cùng lại tay trắng trở về. Toan tính bao năm, đến cuối cùng cũng chỉ đổi lấy một mạng sống, đúng là ông trời trêu người – con người rồi cũng phải tự trả giá vì lựa chọn của chính mình.

 

Còn chuyện hệ thống của Trần Thanh Nhã đột nhiên phản phệ, có thể xem là hiệu ứng dây chuyền từ cái c.h.ế.t của Chủ tịch Tôn – chuyện này nằm ngoài dự liệu của Thẩm Ngôn.

 

Cô đưa tay lên trán Thẩm Ưu đo nhiệt độ, lông mày càng nhíu chặt.

 

Chậc, sốt cao thật.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Biết vậy đã không để cô ấy tham gia cái bữa tiệc rắc rối đó rồi. Hoặc nếu cô đi cùng, nhất định đã che mắt cô ấy, không để nhìn thấy những cảnh m.á.u me ghê rợn đó, tránh cho cô bị ám ảnh đến mức gặp ác mộng.

 

Mới vừa nôn ra m.á.u chưa được bao lâu, giờ lại bệnh nữa rồi.

 

Bảo sao nhà họ Thẩm lúc nào cũng chăm cô như trứng mỏng…

 

Vừa nghĩ, cô vừa nhanh chóng đi vào phòng tắm, tìm một chiếc khăn sạch, dùng nước nóng thấm ướt rồi vắt khô, gấp lại cẩn thận đặt lên trán Thẩm Ưu.

 

Đang định đi lấy thuốc hạ sốt thì người đang ngủ mê kia bất ngờ nắm lấy tay cô.

 

“Chị… đừng đi…”

 

Giọng cô khàn đến khó nhận ra. Thẩm Ngôn khẽ giật mình, cúi đầu nhìn lại thì thấy Thẩm Ưu vẫn nhắm chặt mắt, như thể bị nhốt trong cơn ác mộng không thể thoát ra, trông rất khó chịu.

 

Cô ấy còn mơ thấy mình?

 

Thẩm Ngôn nhướng mày. Thật ra với sức bệnh thế này, tay Thẩm Ưu nắm cũng chẳng chặt, chỉ cần cô nhẹ nhàng rút tay là thoát ra được – nhưng chẳng hiểu sao, cô lại không muốn làm vậy.

 

“Chị không đi. Chị chỉ đi lấy thuốc hạ sốt thôi mà.”

 

Cô hạ thấp giọng. Dù biết chắc Thẩm Ưu không nghe được, cũng chẳng thể trả lời, nhưng không hiểu vì sao, cô vẫn đứng bên giường, cố gắng trò chuyện với một người đang gặp ác mộng.

 

…Chậc, chẳng lẽ là nghe tiếng lòng của Thẩm Ưu nhiều quá, bị lây luôn cái tật lẩm bẩm một mình rồi?

 

Thẩm Ngôn mím môi, định rút tay về. Ai ngờ bàn tay nhỏ nóng hổi kia lại siết nhẹ một cái.

 

Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói nghẹn ngào, đáng thương đến tội nghiệp:

 

“…Ôm một cái…”

 

Thẩm Ngôn: “…” Như vậy có hợp lý không đây?

 

Do dự chốc lát, cuối cùng cô cũng cúi người xuống, ôm nhẹ cô một cái. Nhân tiện, cô vén mấy lọn tóc lòa xòa trên trán Thẩm Ưu sang một bên, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên chỗ chân mày đang nhăn lại của cô, dịu giọng nói:

 

“Thẩm Ưu, không ai ghét bỏ em cả.”

 

Có lẽ là trùng hợp, cũng có thể là vì giọng cô thật sự có khả năng khiến người ta bình tĩnh, nét mặt của Thẩm Ưu dần giãn ra, trông như đã bớt đau đớn hơn rồi.

 



 

Thẩm Ưu tỉnh dậy vì một mùi thơm dễ chịu.

 

Lúc mở mắt, cô cảm thấy như có ai vừa đ.ấ.m vào mắt mình một cái vậy – vừa sưng vừa đau.

 

Cô cố gắng mở mắt ra, liền thấy Thẩm Ngôn đang đứng bên giường, bưng khay đựng một bát cháo còn bốc khói và một viên thuốc hạ sốt.

 

Thẩm Ưu chớp chớp mắt, mặt đầy ngơ ngác, theo phản xạ liếc nhìn cánh cửa phòng đang mở.

 

【Ủa? Chị ấy sao lại ở đây? Mình còn chưa tỉnh ngủ hả?】

 

Thẩm Ngôn như thể không nghe thấy, đặt khay lên bàn đầu giường: “Tỉnh rồi thì tốt, ăn chút gì lót dạ rồi uống thuốc hạ sốt đi.”

 

Cảm giác nặng đầu choáng váng khiến Thẩm Ưu hoa mắt chóng mặt, cô ngây người nhìn chằm chằm bát cháo một lúc lâu, đến mức Thẩm Ngôn không chịu nổi nữa, dứt khoát bưng bát cháo lên, múc một muỗng đưa đến bên miệng cô, cô mới giật mình tỉnh ra.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com