Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 46: Pha này lên tầng bình lưu luôn rồi!



Thẩm Ngôn: “……”

 

Nếu có thể, cô thật sự muốn bấm nút pause trong đầu Thẩm Ưu, để cô ấy ngừng phát sóng mấy lời “ô uế” này ra ngoài.

 

Nhưng so với Thẩm Ưu chỉ dám ăn dưa (tò mò hóng chuyện) trong lòng, thì người ở đầu dây bên kia rõ ràng bạo gan hơn nhiều. Dù cuộc gọi vẫn còn đang tiếp tục, âm thanh bên kia dường như không dừng lại, từng tiếng động dễ khiến người ta liên tưởng linh tinh truyền qua sóng điện thoại, khiến mấy cô gái bên cạnh mặt đỏ ửng cả lên.

 

“Ờ…”

 

Âu Dương Giai Yến bất ngờ nghe thấy một tiếng rên rỉ trầm thấp không phải của tiểu thúc mình, giống như là âm thanh bất giác phát ra trong cơn cao trào...

 

Tiếng động mờ ám đó như đập tan hy vọng cuối cùng trong lòng cô.

 

Gương mặt của Âu Dương Gia Yến thay đổi trông thấy rõ, nụ cười biến mất, cô nhẹ giọng hỏi:

 

“Tiểu thúc, bây giờ chú đang ở đâu vậy?”

 

Đầu dây bên kia, người đàn ông cười khẽ đầy ẩn ý:

 

“Cháu đoán xem nào, cháu gái ngoan của chú.”

 

Âu Dương Gia Yến bật cười bất lực:

 

“Làm sao cháu đoán được chứ?”

 

“Yên tâm đi, đám cưới của cháu gái, chú là chú thì sao có thể đến muộn được?”

 

Người đàn ông nói khi vẫn đang bận rộn bên kia, giọng vẫn bình tĩnh như thường, không hề lộ chút gì chột dạ, thậm chí còn thẳng thắn nói:

 

“Thật ra chú đến từ sớm rồi, đang ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất đấy. Nhưng chắc cháu cũng biết là chú đang bận, cháu sẽ không thiếu tinh tế mà qua phá đám chứ?”

 

Âu Dương Gia Yến cụp mắt xuống:

 

“Tất nhiên là không rồi.”

 

Bíp ——

 

Cuộc gọi bị người bên kia thẳng tay cúp máy. À, cũng không chừng là người bên cạnh anh ta cúp ấy chứ?

 

Thẩm Ưu trơ mắt nhìn Âu Dương Gia Yến vừa cam đoan sẽ không quấy rầy, ngay giây sau đã gọi thẳng xuống lễ tân, lễ phép hỏi xin số phòng của phòng tổng thống đó.

 

Dù sao thì phòng tổng thống cũng chỉ có mấy phòng, mà hôm nay cả khách sạn đều do nhà họ Âu Dương bao trọn, lễ tân không thể không giúp đỡ, rất nhanh liền đưa số phòng cho cô.

 

Âu Dương Gia Yến mỉm cười cảm ơn, sau đó ra hiệu cho thợ trang điểm và tạo hình dừng lại, tay nâng váy chậm rãi đứng lên, quay sang Thẩm Ưu:

 

“Ưu Ưu, em có muốn đi xem phòng tổng thống của khách sạn này trông thế nào không?”

 

“…Hả?”

 

【Chị Giai Yến thực sự muốn dẫn mình đi xem phòng tổng thống à?】

 

E là mục đích không nằm ở việc ngắm phòng rồi...

 

Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, Thẩm Ưu không khỏi phấn khích.

 

【Không ngờ chị Giai Yến nhạy cảm đến vậy, chỉ qua một cuộc điện thoại đã phát hiện điểm bất thường! Aaaaaa chẳng lẽ là đi "bắt gian"? Quá kích thích! Lần đầu đi bắt gian chưa có kinh nghiệm, cần chuẩn bị quy trình gì nhỉ?!】

 

Thẩm Ngôn đỡ trán.

 

Tưởng rằng Âu Dương Gia Yến sẽ lập tức lao lên tầng trên để bắt gian, ai ngờ cô lại thong thả xuống quầy lễ tân tầng một, phớt lờ ánh mắt khác thường của khách khứa và sự lo lắng của cha mẹ, nhận lấy thẻ phòng từ lễ tân.

 

Thẩm Ưu: !!!

 

Pha này, chị Giai Yến đúng là bay lên tầng bình lưu luôn rồi!

 

Sau đó là bước vào thang máy, lên tầng cao nhất, đi đến trước cửa phòng tổng thống nơi tiểu thúc cô đang ở. Chỉ đứng bên ngoài cũng đã nghe thấy những âm thanh dữ dội bên trong.

 

“Tiểu Viên à Tiểu Viên, m.ô.n.g em thế này mà cháu gái anh lại không nhìn ra em là dân ‘cháy hàng’ nhỉ?”

 

“Chồng ơi, nhanh lên! Em sắp... rồi!”

 

“Chậc, mạnh hơn nữa đi, aaaah——!”

 

【Chậc chậc, nghe thấy là tưởng tượng ra luôn hình ảnh rồi.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thẩm Ưu nghe mà mặt đỏ bừng, Thẩm Ngôn bên cạnh chịu hết nổi, nhét tai nghe vào tai cô, còn dùng tay che lại, không cho cô tháo ra.

 

???

 

Thẩm Ưu cố gắng phản kháng, nhưng vừa mới định tháo thì Thẩm Ngôn ghé sát tai nói nhỏ:

 

“Nếu không muốn tôi mách ba mẹ, thì ngoan ngoãn nghe lời.”

 

Đầu đã không thông minh rồi, lại còn nhồi thêm mấy thứ "vàng khè" vào, còn ra thể thống gì nữa?

 

Nghe thấy bị dọa méc ba mẹ, Thẩm Ưu ngẩn người, ngay sau đó nhìn cô với ánh mắt khó tin:

 

“Chị nghĩ em sẽ sợ chị méc ba mẹ á?!”

 

【Trẻ con tiểu học mới chơi chiêu này đó! Sao chị lại chơi chiêu này với em chứ?!】

 

Thẩm Ngôn mặt không đổi sắc:

 

“Hiệu quả là được. Không sợ à? Vậy tôi gọi luôn nhé?”

 

Nói rồi cô buông tay ra, rút điện thoại ra như sắp bấm số thật.

 

“Đừng mà!”

 

Thẩm Ưu nhanh tay giật lấy điện thoại, cúi đầu nhìn – hóa ra điện thoại còn chưa kịp mở khoá.

 

“……”

 

Bị lừa rồi.

 

Trong lúc hai người còn “so chiêu”, Âu Dương Gia Yến mặt trắng bệch đã quẹt thẻ, mở cửa phòng.

 

RẦM! Một tiếng vang, như thuỷ tinh hay sứ rơi xuống đất vỡ tan.

 

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

 

Tiếng của vợ chồng nhà họ Âu Dương vang lên từ phía sau.

 

Thẩm Ưu quay đầu nhìn lại, phát hiện ngoài hai người họ còn có rất nhiều gương mặt quen lẫn lạ – Thẩm Cận Phong, Từ Diệp Phồn… thậm chí cả ông nội của Âu Dương Gia Yến cũng được đẩy xe lăn đến.

 

【Ồ hố, vừa hay, đội bắt gian tới đông đủ rồi!】

 

Cái gì cơ? Bắt gian tại trận?!

 

Mọi người nghe xong đều sững sờ, Từ Diệp Phồn thì mặt hớn hở.

 

Cô biết ngay mà! Ở đâu có Thẩm Ưu, ở đó có “dưa”! Ai ngờ chỉ đi đám cưới ké mà cũng ăn được quả dưa căng đét thế này!

 

Vợ chồng nhà họ Âu Dương vì thương con nên lao vào phòng trước, Thẩm Ưu cũng vội vàng chạy theo, vừa kịp nhìn thấy tên Viên Tuấn Nam sợ hãi đến hồn vía lên mây, cuống cuồng kéo chăn che thân.

 

Mắt Thẩm Ưu nhanh lắm, đầu tiên là thấy trên m.ô.n.g hắn có một dấu bàn tay đỏ rõ mồn một, sau đó mới để ý đến khuôn mặt.

 

Nhìn rõ mặt hắn rồi, Thẩm Ưu thất vọng toàn tập:

 

【Ủa, hóa ra Viên Tuấn Nam trông thế này à? Nhìn là thấy “kém sang” rồi, chẳng đẹp trai, chẳng dễ nhìn, chả có miếng sắc vóc nào mà cũng tự gọi là “Tuấn Nam”? Vầy mà cũng đòi làm tiểu tam?】

 

【Thật không hiểu nổi, chị Giai Yến nhìn trúng hắn ở điểm gì? Mông cong à? Hay là... kích thước nhỏ gọn?】

 

Thẩm Ngôn: “……” Quên không che mắt nó lại rồi.

 

Mặt Viên Tuấn Nam lúc xanh lúc trắng, nhưng liếc một vòng quanh phòng, toàn người là người, hắn cũng chẳng biết ai là người nói mấy câu đó.

 

Huống chi, chuyện rắc rối hơn còn đang chờ phía trước.

 

So với hắn đang hoảng loạn, tiểu thúc của Âu Dương Gia Yến lại điềm tĩnh lạ thường, cúi người nhặt quần âu mặc vào, vừa cài thắt lưng vừa cười nói:

 

“Không phải cháu hứa không đến phá chuyện tốt của chú sao? Cháu gái ngoan đúng là không giữ lời rồi.”

 

Chưa kịp để Giai Yến nói gì, cha cô đã giận dữ bước lên, giơ tay tát cho hắn một cái thật mạnh.

 

Mặt hắn nghiêng hẳn sang một bên, nhanh chóng sưng vù lên trông thấy, nhưng không hề có ý định phản kháng.

 

Trợ lý đẩy xe lăn của ông cụ nhà họ Âu Dương vào, vừa nhìn đã hiểu ra chuyện gì, tức đến mức tay cũng run lên.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com