Mẹ Thẩm mỉm cười không thay đổi, ý vị sâu xa hỏi lại, rồi như đùa cợt nói: "Người ta hay bảo kế hoạch không bao giờ theo kịp biến hóa, kết hôn rồi còn có thể ly dị, huống hồ chỉ mới là đính hôn thôi, ai biết được lúc nào hôn ước này bị hủy bỏ chứ."
Trong lòng bà lúc này đang dâng trào lửa giận.
Vừa nãy còn để con trai út của mình đá vào lưng ghế con gái nhà bà, giờ thì phát hiện thân phận Thẩm Ngôn không tầm thường liền muốn lại gần bắt chuyện làm thân? Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!
Tống Diên Thời vừa rồi bị Thẩm Ưu mắng cho một trận, còn chưa kịp phản bác thì người ta đã chạy mất, giờ đang nhớ thù đây. Nghe đến đó liền khinh thường bĩu môi: "Xì, hủy thì hủy, ai thèm chứ?"
Tống Ứng Thời sắc mặt lạnh hẳn xuống, quát: "Không nói chuyện thì không ai bảo em là câm đâu."
Rồi hắn ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Thẩm: "Bác gái..."
Nụ cười trên mặt mẹ Thẩm biến mất, cắt lời hắn: "Thì ra đây là thái độ của nhà các người, tôi hiểu rõ rồi."
Tống Ứng Thời trong lòng trầm xuống, "Không phải như vậy…"
Bố Thẩm lần nữa lạnh giọng cắt ngang: "Chúng tôi còn có việc, hôm nay đến đây thôi."
Nói xong, hai vợ chồng dứt khoát rời đi, để lại ba cha con họ nhìn nhau cạn lời.
Bãi đỗ xe ngầm.
Thấy một chiếc Porsche Cayenne đen quen thuộc đỗ không xa, Thẩm Ưu tưởng tài xế đã đến sớm, đi đến gần nhìn thì... suýt nữa rớt cả cằm.
Chủ tịch Tôn và Trần Thanh Nhã?!
Không phải chứ, họ bị làm sao vậy? Dù có khát đến mấy thì cũng đừng làm cái chuyện đó ngay trên xe nhà mình chứ?!
Thẩm Ưu trợn mắt há mồm, đến mức có người đến gần phía sau cũng không nhận ra, bất ngờ bị bịt miệng khiến cô hoảng sợ, đến khi nghe thấy giọng Thẩm Ngôn trầm thấp thì mới thả lỏng, cùng cô lùi vào chỗ khuất.
"Họ…"
Thẩm Ngôn như biết cô muốn nói gì, đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu cô nhìn biển số xe.
Ánh mắt hạ xuống, thấy biển số xe, Thẩm Ưu mới nhận ra chiếc xe đó không phải của nhà mình, chỉ là cùng mẫu mà thôi.
Nhưng đụng phải chuyện này, sự trùng hợp kiểu đó cũng đủ khiến người ta muốn ói rồi.
【Về nhà đổi xe ngay!】
Chủ tịch Tôn đang trong cảnh “chiến đấu” bỗng nghe thấy tiếng lạ quen quen, đột nhiên dừng lại, mặt lạnh tanh: "Ai đó?!"
Trần Thanh Nhã không nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Ưu, bị hắn làm cho hoảng sợ: "Sao thế?"
Chủ tịch Tôn cau mày, vẻ mặt cảnh giác: "Em không nghe thấy có ai đang nói chuyện à?"
Trần Thanh Nhã ngơ ngác lắc đầu: "Không có mà?"
Thẩm Ưu tưởng bị phát hiện, hơi ngạc nhiên:
【Ố là trời, tai lão già kia thính dữ vậy? Cái này mà cũng nghe được?】
Hình ảnh hai cơ thể trần trụi hiện rõ trong đầu khiến cô nhíu mày đầy ghê tởm.
【Ọe, ghê quá à. Vì điểm hảo cảm mà Trần Thanh Nhã không kén chọn gì hết trơn trời!】
Chủ tịch Tôn giận cười: "Đừng để tôi bắt được, không thì..."
Thẩm Ngôn vội kéo Thẩm Ưu rời đi, tránh xa khu vực đó, tiện tay nhắn tin cho tài xế báo vị trí hiện tại.
Trên xe.
Thẩm Ưu đang lướt điện thoại nhàm chán, vừa nghĩ đến chuyện Chủ tịch Tôn và Trần Thanh Nhã, lại thắc mắc liệu cái giá lớn như thế có đổi được điểm hảo cảm không. Rồi còn bà Tần... ồ không, là cô Kha ấy nhỉ? Giờ cô ta đang ở đâu? Có biết chuyện này không?
【Hầy, cô Kha đáng thương ghê! Một mỹ nhân như hoa như ngọc, bị lão già đó bạo hành gia đình đã đành, giờ còn bị cắm sừng nữa! Ông ta xứng sao?!】
Nghe những lời bức xúc trong lòng Thẩm Ưu, khóe môi Thẩm Ngôn không kìm được hơi nhếch lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngày ngày lo lắng cho người nhà chưa đủ, còn phải bận tâm cho người ngoài, đúng là lo việc bao đồng hơi nhiều rồi.
Thẩm Ngôn nghiêng đầu hỏi: "Em đoán xem Kha Nghi Sở có biết chuyện Chủ tịch Tôn và Trần Thanh Nhã ở bãi xe ngầm không?"
Thẩm Ưu cảm thấy, chỉ riêng hành vi của mình ở buổi đấu giá thôi cũng đủ khiến chị gái ghét mình tám trăm lần. Trước đó ở trung tâm triển lãm, có lẽ vì có bố mẹ ở đó nên mới cố nhịn mà miễn cưỡng xin lỗi. Giờ chắc chị xem cô như không khí cũng là điều bình thường. Chỉ cần không đá cô khỏi xe là coi như tử tế rồi.
Trên xe chỉ còn hai người họ và chú tài xế, Thẩm Ưu không ngờ Thẩm Ngôn chủ động bắt chuyện.
Cô sững người, ngơ ngác nhìn chị mấy giây mà không phản ứng lại được.
Cửa sổ xe hé mở, gió đêm lùa vào thổi tóc rối tung. Kiểu tóc của Thẩm Ưu vốn không vững, giờ đã rơi vài lọn, nhưng cô không hề hay biết.
Thẩm Ngôn nhìn thấy, do dự một lát rồi chậm rãi đưa tay ra.
Thẩm Ưu tưởng chị mình nhịn hết nổi định đánh cô, lập tức nhắm chặt mắt.
【A a a a chị ơi xin nhẹ tay! Nếu được thì đừng đánh vào mặt nha hu hu.】
Nghe vậy, Thẩm Ngôn vô thức nhíu mày.
Sao lúc nào Thẩm Ưu cũng tưởng chị sẽ đánh mình? Chị trông đáng sợ thế à?
Nhưng ngay sau đó, cô lại không nhịn được khẽ cong khóe môi.
Lần đầu tiên thấy có người tưởng mình sắp bị đánh mà còn dám ra điều kiện.
Không thấy đau như tưởng, chỉ cảm thấy má ngưa ngứa, đầu ngón tay lạnh lạnh chạm lên má và tai cô, như có chút run rẩy.
Ơ?
Thẩm Ưu sững người một lúc, mạnh dạn mở mắt, đập ngay vào mắt là đôi mắt sao dịu dàng chăm chú đang giúp cô vén tóc, khoảng cách có hơi gần.
Chị không phải muốn đánh cô, mà là giúp cô chỉnh lại tóc!
【Tay chị hơi lạnh nè, bị gió thổi sao? Muốn ủ ấm cho chị quá trời.】
Nghe vậy, tay Thẩm Ngôn đang định rút về bỗng khựng lại, rồi không hề báo trước áp lên má ấm áp của cô gái.
"A!"
Hành động bất ngờ khiến Thẩm Ưu giật mình hét lên, đôi mắt to tròn ngơ ngác mở lớn.
Bắt được cơ hội, Thẩm Ưu liền bắt đầu trách móc, hừ một tiếng: "Biết ngay chị có ý đồ xấu mà!"
Thẩm Ngôn bật cười, tiện tay nhéo nhẹ má mềm mại của cô, thuận miệng nói: "Ừ đó, chị có bao giờ nói mình là người tốt đâu."
Thẩm Ưu bị nghẹn lời, chỉ biết giận dữ hất tay cô ra, diễn một màn "giận dữ bất lực": "Không được chạm vào em!"
Nói xong câu đó, đầu cô lại bay xa—
【Trùi ui, hai đứa mình đang diễn cảnh tổng tài bá đạo ép yêu với cô vợ nhỏ không chịu thua sao?!】
Thẩm Ngôn: "……"
Giây sau, Thẩm Ưu cảm thấy đầu bị cốc một cái, "Bớt xem mấy thứ linh tinh lại đi, coi chừng não hỏng bây giờ."
Thẩm Ưu trừng mắt: "Chị đang mỉa mai em ngu đấy à?"
Thẩm Ngôn im lặng nhìn cô vài giây, dứt khoát đổi đề tài: "Em không nghe rõ câu hỏi lúc nãy à?"
"Câu hỏi gì cơ?"
Thẩm Ưu vô thức hỏi lại, đúng như dự đoán, bị đánh lạc hướng thành công.
"Kha Nghi Sở biết chuyện Chủ tịch Tôn và Trần Thanh Nhã ở bãi xe ngầm, và cô ấy sẽ cố tình dẫn những người còn ở buổi đấu giá đến đó, để bắt gian tại trận."