Tình Yêu Sau Hôn Nhân

Chương 63



Sau khi biết những chuyện mà Bánh Sữa làm ở công ty Thẩm Khinh Bạch dở khóc dở cười lập tức ra lệnh cấm Chung Đình Diệp không được đưa cô bé đến công ty một mình nữa trừ khi có cô đi cùng.

Kể từ đó con đường nhỏ bé để Bánh Sữa được ăn chực ở công ty hoàn toàn bị mẹ chặn đứng, cô bé chỉ còn cách thỉnh thoảng gọi điện cho cụ và ông ngoại để nói bé nhớ họ và muốn họ đến thăm, tiện thể mang theo chút đồ ăn ngon.

Chiêu trò này quả nhiên rất hiệu quả, mặc dù mẹ thu giữ kha khá nhưng cũng tạm đủ để lấp đầy cái bụng nhỏ bé.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến tuổi Bánh Sữa đi mẫu giáo, để tiện cho việc đưa đón con, Thẩm Khinh Bạch chọn một trường mẫu giáo tư thục quốc tế Trung Âu gần nhà.

Cô tìm hiểu và biết trường này áp dụng phương pháp giáo dục dựa trên bằng chứng, cung cấp chương trình học cá nhân hóa cho trẻ, cơ sở vật chất và môi trường rất tốt, quan trọng nhất là đồ ăn rất lành mạnh, hầu hết đến từ nông trại hữu cơ.

Tưởng Tuấn Vỹ không có thời gian khảo sát trường học nghe Thẩm Khinh Bạch nói vậy cũng gửi con trai mình đến đó.

“Bánh Sữa, đến trường mẫu giáo phải ngoan không được gây chuyện, phải nghe lời cô giáo biết chưa?” Thẩm Khinh Bạch vừa giúp con đeo balo vừa dặn dò.

Bánh Sữa vui vẻ đung đưa đôi chân mũm mĩm, ngẩng đầu nhỏ lên trả lời: “Mẹ yên tâm đi, con đã lớn rồi, sẽ chơi ngoan với các bạn ạ.”

Thẩm Khinh Bạch ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con hôn hai cái: “Ừm, Bánh Sữa giỏi lắm.”

Dù thỉnh thoảnh Bánh Sữa khá nghịch nhưng được cái ngọt miệng, biết cách làm người khác vui vẻ, dễ khiến người ta cười không ngớt.”Mẹ ơi, vậy con và anh Đậu Nành có phải bạn học không?” Bánh Sữa hỏi.

Thẩm Khinh Bạch: “Ừm, còn học cùng lớp nữa, hai đứa phải giúp đỡ lẫn nhau, có đồ ăn ngon phải chia sẻ với anh nữa nhé.”

Bánh Sữa vẫy cái tay mũm mĩm: “Yeah, con được chơi với anh Đậu Nành rồi, con thích anh ấy.”

Chung Đình Diệp nghe vậy thì khẽ nhíu mày đưa tay bế Bánh Sữa từ tay Thẩm Khinh Bạch lên đùi mình, nhẹ nhàng nói: “Bảo bối, con phải nhớ trai gái khác biệt, phải giữ khoảng cách với anh trai một chút.”

Bánh Sữa không hiểu liền nghiêng đầu nhìn anh: “Bố ơi, trai gái khác biệt là gì ạ?”

“Là đứng xa các bạn nam một chút, không được thân thiết quá.” Chung Đình Diệp nghiêm túc giải thích.

Thẩm Khinh Bạch vỗ nhẹ vào cánh tay anh, không nhịn được cười: “Bánh Sữa mới mấy tuổi mà anh đã bắt đầu thế rồi.”

Chung Đình Diệp thuận tay ôm cô chặt hơn, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Chỉ cần có ai để ý hai mẹ con là không được.”

Trong lòng Thẩm Khinh Bạch ấm áp nhưng miệng lại cố ý nói: “Chồng à, anh bá đạo quá rồi đó.”

Chung Đình Diệp nhìn cô đầy sâu lắng, cúi người hôn thêm một cái nữa, cảm thấy chưa đủ, đang định tiếp tục thì một bàn tay nhỏ che lên miệng anh: “Bố ơi, không phù hợp với trẻ nhỏ.”

Cả hai người: “. . . . . .”

Bánh Sữa nhìn bố mẹ ngẩn ra dường như hiểu được điều gì đó, rút tay lại che mắt: “Được rồi, bố mẹ cứ hôn đi, con không nhìn thấy gì hết.”

Thẩm Khinh Bạch ôm trán: “. . . . . .”

Chung Đình Diệp khẽ nhếch môi cười rồi tự nhiên nâng cằm Thẩm Khinh Bạch lên: “Nào, đừng phụ lòng con gái.”

“. . . . . .”

Bánh Sữa từ từ hé mắt nhìn trộm bố mẹ hôn nhau qua kẽ tay rồi lấy tay che miệng cười khúc khích.



Từ khi đưa Bánh Sữa đi học, tâm trạng của Thẩm Khinh Bạch thoải mái hẳn, giờ không còn lo con nghịch cũng không còn nhận được điện thoại kêu cứu từ bảo mẫu nữa.

Tưởng Tuấn Vỹ biết Thẩm Khinh Bạch đang kiểm soát cân nặng của Bánh Sữa liền quay sang hỏi: “Tiểu Bạch, con trai tớ dạo này cứ gửi đồ ăn cho Bánh Sữa nhà cậu, cậu biết chuyện này không?”

Thẩm Khinh Bạch ngừng đũa: “Về nhà nó chỉ kể toàn điều tớ muốn nghe, những chuyện xấu không nói nửa lời.”

“Tớ đoán vậy mà.”

Tưởng Tuấn Vỹ nhớ lại dáng vẻ của con trai mình nói dối liền bật cười: “Con tớ mỗi lần đi học là bắt mẹ nó nhét đầy đồ ăn vặt vào balo, nói là Bánh Sữa thích ăn, chưa cưới về mà đã bắt đầu cưng chiều rồi.”

Thẩm Khinh Bạch đặt đũa xuống, nheo mắt nhìn anh: “Tầy Tưởng à, cậu thấy Bánh Sữa xinh đẹp rồi hối hận chuyện cậu đã từng nói trong bệnh viện sao?”

Tưởng Tuấn Vỹ cười: “Không phải, tớ chỉ muốn thân càng thêm thân, dù sao hai nhà chúng ta cũng hiểu rõ nhau, cũng ngăn được Bánh Sữa bị thằng khác lừa mất, lỡ để người ngoài được lợi thì tiếc lắm.”

Anh nâng ly nước cụng ly với cô, nhướn mày nói: “Nước trong nhà không chảy ra ngoài ruộng, Bánh Sữa làm con dâu tớ đồ ăn đầy đủ.”

“Biến đi, nhà tớ thiếu đồ ăn cho con bé chắc?” Thẩm Khinh Bạch bật cười: “Nếu Chung Đình Diệp biết cậu để ý đến con gái anh ấy đảm bảo sẽ tìm cậu tính sổ.”

Tưởng Tuấn Vỹ lập tức đổi giọng: “Đừng, tớ đùa thôi.”

Hai người đang nói chuyện cười vui vẻ thì bỗng nhiên chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

Thẩm Khinh Bạch nhìn điện thoại, là cuộc gọi từ cô giáo chủ nhiệm của Bánh Sữa, trong lòng dâng lên dự cảm không lành. Vừa nghe máy thì điện thoại của Tưởng Tuấn Vỹ cũng reo.

Hai người nhìn nhau ăn ý đứng dậy từ từ đi về phía bãi đỗ xe của trường.

Quả đúng như dự đoán, hai đứa trẻ đánh nhau ở trường, mà còn là đánh hội đồng.

Tưởng Tuấn Vỹ lái xe, Thẩm Khinh Bạch ngồi ghế phụ cúi đầu nhắn tin cho Chung Đình Diệp biết chuyện con gái đánh nhau.

Nghe xong anh ngồi không yên ở công ty lập tức chạy tới.

Chỉ mất mười phút là đến nơi, hai người đăng ký xong liền nhanh chóng đi về phía văn phòng, vừa đến cửa đã thấy bốn đứa trẻ đứng dựa tường, trong đó chỉ có một bé gái là Bánh Sữa.

Thẩm Khinh Bạch thở dài theo Tưởng Tuấn Vỹ bước vào.

Bên trong đã có vài phụ huynh, cả giáo viên vf ban giám hiêu nhà trường, căn phòng vốn rộng rãi nay bỗng trở nên chật chội.

Thẩm Khinh Bạch vừa định bước tới kiểm tra xem hai đứa có bị thương không thì sau lưng vâng lên một giọng người phụ nữ.

“Mấy người là phụ huynh của mấy đứa trẻ này phải không?”

Thẩm Khinh Bạch quay đầu thấy một người phụ nữ ngoài ba mươi, từ đầu đến chân mặc toàn đồ hiệu, trên đầu gối còn đặt một chiếc túi xách hàng hiệu đang lạnh lùng nhìn họ.

“Đúng, tôi là mẹ của Chung Điềm Hàm.”

Tưởng Tuấn Vỹ cũng nhìn bà ta, chủ động nói: “Tôi là bố của Tưởng Tiểu Khải.”

Người phụ nữ liếc mắt khinh thường: “Được, giờ mọi người đến đủ rồi, nói rõ chuyện con tôi ị bọn nó vậy đánh đi, cô giáo định xử lý như nào đây? Đuổi học, bồi thường hay báo cảnh sát, cho tôi câu trả lời rõ ràng.”

Lúc này, cô giáo chủ nhiệm vội vàng bước ra: “Mẹ của Hạo Hạo, chuyện không nghiêm trọng như chị nghĩ đâu, trẻ con chơi với nhau không tránh khỏi va chạm, chỉ là xích mích nhỏ thôi, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.”

“Xích mích nhỏ?”

Người phụ nữ lập tức dựng lông mfy, kéo đứa bé trai bên cạnh: “Mấy đứa nó đánh một mình con tồi, cào rách mặt thế này mà là xích mích nhỏ à?”

Thẩm Khinh Bạch và Tưởng Tuấn Vỹ đồng thời quay đầu lại nhìn, lúc này mới thấy rõ trên mặt có vài vết xước, quần áo cũng bị kéo xộc xệch.

“Mẹ ơi, là bạn ấy đẩy con trước, các anh mới xông vào giúp con.” Thấy tình hình không ổn Bánh Sữa nhanh chóng lên tiếng trước: “Bạn ấy còn véo mặt con nữa cơ.”

Cô bé chạy ngắn đến bên Thẩm Khinh Bạch, ngẩng đầu nói: “Mẹ nhìn đi, mặt con bị sưng như bánh bao rồi này.”

Thẩm Khinh Bạch ngồi xuống dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt má cô bé, quả thật có hơi đỏ nhưng cũng không nghiêm trọng như lời con nói.

Việc mặt cô bé tròn vo như bánh bao phần lớn là do béo, tuy nhiên vết véo đỏ rành rành kia vẫn khiến cô xót xa.

Thẩm Khinh Bạch bế con gái lên, vừa định quay người nói gì đó thì cậu bé kia đã lớn tiếng chỉ tay vào Bánh Sữa mắng: “Tớ đẩy cậu đấy thì sao? Ai bảo cậu là đồ đáng ghét, từ lúc cậu đến mọi người không chơi với tớ nữa, chắc chắn là cậu nói xấu tớ!”

Bánh Sữa ấm ức nhìn mẹ: “Mẹ ơi con không có nói xấu bạn ấy đâu, là các bạn không muốn chơi với bạn ấy thôi.”

“Giỏi nhỉ, trẻ con mà biết đổ thừa cho người khác rồi cơ đấy.” Người phụ nữ kia đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Thẩm Khinh Bạch: “Vết cào đầy mặt con tôi cũng là do con gái cô gây ra, tôi cũng chẳng làm khó ai khác, bây giờ tính luôn đi, phải nói cho ra lẽ.”

Bà ta quay sang phía ban giám hiệu ngạo nghễ nói: “Camera các người cũng xem rồi, con tôi đẩy nó là thật nhưng vết thương đầy mặt là do nó cào, chỉ cần đuổi học con bé này tôi sẽ không truy cứu nữa.”

Các thầy cô và lãnh đạo trong phòng đưa mắt nhìn nhau đầy khó xử, chồng người phụ nữ kia là giám đốc một công ty lớn không thể đắc tội, nhưng mà đuổi học một đứa trẻ chỉ vò chuyện này thì thực sự quá đáng.

Tưởng Tuấn Vỹ định bước lên nói gì đó thì bị Thẩm Khinh Bạch giữ lại, cô quay sang nhìn ban giám hiệu bình tĩnh nói: “Nếu nhà trường chấp nhận cách giải quyết như vậy thì chúng tôi cũng không cần phải ở đây nữa.”

Sau đó cô quay đầu nhìn người phụ nữ kia, mỉm cười nhẹ nhàng: “Chung lớp với những phụ huynh không có đạo lý như thế này trẻ con cũng bị dạy hư. Thành vòng luẩn quẩn ảnh hưởng cả lớp, hỏng cả môi trường.”

Các phụ huynh còn lại cũng bắt đầu đứng lên dắt tay con mình lần lượt lên tiếng: “Trẻ con đánh nhau là sai, phải biết nhận lỗi và sửa sai mới là cách giáo dục đúng đắn. Nếu giải quyết theo kiểu như thế này chúng tôi cũng cân nhắc chuyển trường.”

“Mọi người đừng kích động, trường chúng tôi đề cao văn hóa lễ nghi, sẽ không tùy tiện đuổi học một đứa trẻ. Hôm nay mời mọi người đến là để thương lượng giúp các bé nhận ra lỗi sai và sửa đổi, đó mới là hướng đi đúng.”

Nghe vậy người phụ nữ kia liền hậm hực nói: “Được thôi, nếu nhà trường không xử lý tôi gọi công an giải quyết, chồng tôi có tiền có quyèn, tôi không sợ các người.”

Chung Đình Diệp vừa đến cửa thì nghe thấy câu này: “Tổng giám đốc của Hoài Viễn quốc tế Lý Minh Viễn là chồng cô?”

Mọi người quay đầu lại theo tiếng nói.

Người phụ nữ nghe thấy tên chồng mình bị gọi thẳng, sắc mặt khó chịu: “Anh là ai?”

“Bố ơi.” Bánh Sữa quay người trong lòng mẹ, giơ tay về phía Chung Đình Diệp: “Con đau, bố thổi cho con đi.”

Chung Đình Diệp ôm lấy con, nhíu mày hỏi: “Đau chỗ nào?”

“Mặt con bị bạn ấy véo sưng lên rồi.” Cô bé nghiêng mặt, còn cố tình phồng má lê.

Chung Đình Diệp nhìn rõ vết đỏ trên má con gái, ánh mắt lập tức lạnh băng, sắc như dao: “Tý nữa sẽ không đau nữa nhé.”

Người phụ nữ vẫn chưa hiểu chuyện gì liền bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm sởn da gà.

Ngay khi còn đang suy nghĩ lời anh nói có ý gì thì điện thoại trong túi bà ta vang lên, nhìn thấy tên người gọi bà hoảng hốt nghe máy, không biết đầu dây bên kia nói gì mặt bà ta trắng bệch, điện thoại rơi xuống đất.

Hoảng hốt kéo con trai đến trước mặt Thẩm Khinh Bạch và Chung Đình Dệp cúi đầu liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi không dạy được con mình khiến nó vô phép vô tắc, xin hãy tha thứ, chúng tôi sai rồi.”

Ngay sau đó bà ta kéo cổ áo con trai đẩy về phía Bánh Sữa quát lớn: “Nhanh lên, xin lỗi em mau!”

Thẩm Khinh Bạch khinh thường hành vi của người phụ nữ nàt, dù không biết Chung Đình Diệp đã làm gì nhưng cách bà ta ép con mình ra nhận lỗi như vậy rõ ràng không phải cách dạy con đúng đắn.

“Chồng à, mình đi thôi.”

Chung Đình Diệp nghiêng đầu nhìn cô, nét giận trên mặt lập tức dịu lại, nắm lấy tay cô: “Được rồi.”

Thẩm Khinh Bạch thuận tay nắm luôn tay Đậu Nành, đưa ánh mắt ra hiệu cho Tưởng Tuấn Vỹ ra khỏi văn phòng.

Tần Vũ đợi họ đi xuống tầng mới quay lại, bình tĩnh nhìn người trong văn phòng: “Được rồi, bây giờ chúng ta bàn tiếp chuyện xử lý hậu quả như thế nào.”



Ra khỏi trường mẫu giáo, Thẩm Khinh Bạch cũng không còn tâm trạng đến lớp nên gọi điện xin nghỉ luôn.

Tưởng Tuấn Vỹ buổi chiều còn hai tiết dạy nên đành để con trai ở lại với họ rồi quay về trường.

Thấy trời còn sớm Thẩm Khinh Bạch đưa hai đứa nhóc đi khu vui chơi trong nhà chơi cả buổi chiều, tiện thể ăn tối ở nhà hàng kế bên.

Giữa chừng, Tưởng Tuấn Vỹ tan lớp tới đón Đậu Nành, Bánh Sữa lưu luyến nắm tay không chịu buông.

Chung Đình Diệp hơi nhướn mày, ánh mắt liếc sang hai tay đang nắm chặt thì khẽ cau mày, bước lên tự nhiên tách tay hai đứa nhỏ ra, nghiêng đầu nói với Bánh Sữa: “Chào tạm biệt anh thôi nào.”

Bánh Sữa bĩu môi, dù không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt với Đậu Nành.

Thẩm Khinh Bạch vô thức nhìn Tưởng Tuấn Vỹ, cả hai cùng mỉm cười nghĩ đến câu chuyện buổi trưa.

Trên đường về, Chung Đình Diệp và Thẩm Khinh Bạch mỗi người nắm một tay của Bánh Sữa, cô bé vui vẻ nhảy nhót không ngừng.

Chiều tối tuyết vừa rơi xong nên mặt đường mềm mịn in rõ dấu chân lớn nhỏ.

Thẩm Khinh Bạch nhìn khung cảnh trắng xóa khẽ mỉm cười: “Chồng à, anh nhớ chúng ta từng chơi ném tuyết trong khu nhà anh đánh lén em không?”

Ký ức ùa về, Chung Đình Diệp cúi đầu cười nhẹ: “Nhớ.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn sang Bánh Sữa vẫn đang nhảy nhót, cười ranh mãnh: “Em muốn chơi lại lần nữa, lần này anh bế Bánh Sữa.”

Chung Đình Diệp thấy ánh mắt tinh nghịch của cô liền giơ tay nhéo nhẹ mũi cô đỏ lên vì lạnh: “Được, lần này anh đảm bảo không đánh lén.”

Thẩm Khinh Bạch nghe anh đồng ý lập tức vào chế độ chiến đấu, buông tay Bánh Sữa để nặn tuyết.

Bánh Sữa còn đang ngơ ngác định vẫy tay gọi mẹ thì bị Chung Đình Diệp bế bổng lên, ghé sát tai cô bé nói thầm: “bảo bối, giúp bố một chuyện được không?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com