Tình Yêu Sau Hôn Nhân

Chương 42



Vào ngày sinh nhật Thẩm Khinh Bạch đã đề nghị đi chụp ảnh cưới nên Chung Đình Diệp liền bắt đầu chuẩn bị váy cưới cho cô và tìm đội ngũ chụp hình xuất sắc nhất từ nước ngoài.

Lần dự tiệc ở nhà họ Tô, mặc dù cô đã kéo anh chụp không ít ảnh nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ trang trọng. Bây giờ hai người cũng đã đăng ký kết hôn được vài tháng, cũng cần lưu lại những kỷ niệm đẹp cho mối tình này.

Tháng này, cô giáo Vương kết thúc kỳ nghỉ thai sản, Thẩm Khinh Bạch không còn giữ chức vụ giáo viên chủ nhiệm nữa, quay lại với cuộc sống nhàn nhã dạy học ổn định.

Bất tri bất giác, Vân Thành chính thức bước vào mùa đông lạnh của năm nay, cuối Chung Đình Diệp cũng thu xếp được thời gian, ấn định ngày chụp ảnh cưới vào ngày 3 tháng 11.

Buổi tối trước khi đi, Thẩm Khinh Bạch nhét vào vali đầy một đống đồ nhưng Chung Đình Diệp lại bảo cô chỉ cần mang mấy thứ cần thiết vì bên đó đã chuẩn bị hết rồi.

Biết anh đã lo liệu mọi thứ nên Thẩm Khinh Bạch cũng không bận tâm gì, thoải mái hưởng thụ.

Ngày mùng 3, vì phải bay đường dài nên cô chọn trang phục thoải mái, tùy tiện mặc một bộ đồ thể thao.

Khi xuống tầng, thấy cách ăn mặc của Chung Đình Diệp, cô hơi ngẩn ra.

Thẩm Khinh Bạch đã quen nhìn anh trong bộ tây trang chỉnh tề, ngoại trừ lần trước mặc áo len đen, trước giờ chưa từng thấy anh mặc đồ nào ngoài kiểu trang phục công sở.

Vậy mà hôm nay anh cũng mặc một bộ đồ thể thao, nhìn kỹ còn có vẻ là đồ đôi vì cả hai đều mặc đồ màu đen.

Chung Đình Diệp thấy cô đứng im trên bậc thang liền vươn tay ra: “Ngẩn người làm gì thế? Qua đây.”

Thẩm Khinh Bạch chạy nhỏ đến, lúc anh định đứng dậy cô nhanh chóng ngồi vắt trên đùi anh, hai tay ôm lấy eo anh: “Chồng ơi anh mặc đồ thể thao đẹp trai quá! Còn trẻ nữa!”

Chung Đình Diệp bật cười véo nhẹ mũi cô: “Còn dám nói không chê anh già.”

“Không già, không già, rất hợp với em.” Thẩm Khinh Bạch nhìn anh vài giây rồi ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi anh.

Chung Đình Diệp ôm ghì cô vào lòng, giọng khàn khàn: “Đừng hôn bừa, nếu không người chịu tội là em đấy.”

Thấy cô ngoan ngoãn trong lòng mình, anh xoa nhẹ đỉnh đầu cô: “Ăn sáng thôi, tài xế đang đợi dưới tầng.”

“Vâng.” Thẩm Khinh Bạch ngoan ngoãn ngồi trở lại ghế.

Ăn sáng xong, Chung Đình Diệp nắm tay cô bước vào thang máy, cúi đầu nhìn chiếc áo khoác lông vũ trên tay cô: “Vali đâu?”

Thẩm Khinh Bạch quay người vỗ nhẹ vào chiếc balo màu hồng trên vai, kích cỡ vừa phải, là món đồ bà Mã mua cho cô hồi năm cuối cấp ba: “Những thứ cần thiết của em chỉ có thế này.”

Bên trong có nội y cùng hai bộ váy ngủ hai dây gợi cảm, là Hạ Tử Lăng vô số lần dặn cô phải mang theo, nói chắc chắn sẽ dùng đến, còn váy cụ thể thế nào thì cô cũng chưa từng xem qua.

Sau khi nhận được cô liền nhét thẳng vào balo.

Chung Đình Diệp giơ tay gõ nhẹ vào trán cô: “Vậy còn đồ dùng cần thiết của anh thì sao?”

“Hả?”

Thẩm Khinh Bạch chớp mắt: “Em quên mất.”

Cô nghĩ những món đồ cá nhân như vậy anh sẽ tự sắp xếp nên không hỏi tới, ai ngờ anh còn nhẹ hơn cả cô, hai tay trống không.

Thẩm Khinh Bạch nghiêng người, vội vàng bấm nút thang máy: “Hay là bây giờ mình lên lấy, vẫn còn kịp mà.”

“Thôi, sang bên kia rồi tính.” Chung Đình Diệp kéo cô lại, cúi đầu khẽ cắn môi cô một cái như thể trừng phạt: “Nhớ nhé, lần sau ra ngoài những thứ này em phải chuẩn bị cho anh.”

Thẩm Khinh Bạch theo bản năng ngẩng đầu nhìn camera trên góc bên phải, ngoan ngoãn ừm một tiếng.



Trên chuyến bay đến California, Thẩm Khinh Bạch gần như chỉ ăn rồi ngủ. Thỉnh thoảng tỉnh lại thấy Chung Đình Diệp nếu không ôm laptop làm việc thì là đang đọc báo tài chính.

Dù là lúc nghỉ ngơi nhưng công việc của anh cũng không bao giờ hết.

Ra khỏi sân bay Los Angeles, lại ngồi xe thêm hai tiếng, cuối cùng cũng tới nơi.

Trước khi đi, Thẩm Khinh Bạch chỉ biết họ sẽ tới một thị trấn nhỏ ở California. Mãi đến khi Chung Đình Diệp dắt cô đẩy cửa vào một ngôi nhà nhỏ kiểu tây cô mới biết đây chính là nơi anh từng sống cùng với mẹ lúc còn nhỏ.

Thị trấn Santa Barbara ở California, nơi có khí hậu ôn hòa quanh năm.

Ánh mắt Thẩm Khinh Bạch lướt quanh bốn phía, căn nhà không lớn, khoảng hai tầng rưỡi, tường trắng mái đỏ, cửa vòm nhỏ mang đậm phong cách kiến trúc Tây Ban Nha.

Xung quanh nhà tràn ngập cây cối đủ loại, như thể bước vào thế giới truyện tranh của Miyazaki, đẹp và rất thư thái.

Chung Đình Diệp vào nhà, lấy cho cô một đôi dép lê mới dành cho nữ. Cô thay giày, bước trên nền gạch đỏ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

Căn nhà dường như đã được dọn dẹp sạch sẽ, bên trong ngăn nắp thơm mát, bước vào phòng khách còn phảng phất mùi hương hoa nhẹ nhàng.

Quay đầu lại, Thẩm Khinh Bạch thấy bình hoa trên bàn ăn đầy hoa tươi, là lại cô chưa từng thấy ở trong nước, mùi hương rất dễ chịu.

Chung Đình Diệp rót cho cô một ly nước trong bếp, cô nói cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy: “Chồng à, đây là nơi anh từng sống với mẹ hồi nhỏ sao?”

Hai người ngồi xuống ghế sofa, Chung Đình Diệp cầm ly nước ngẩng đầu nhìn xung quanh, vô số ký ức dâng trào. Tuy lúc ấy chỉ có mẹ và anh sống cùng nhau nhưng đó lại là khoảng thời gian hạnh phúc.

“Ừm, mẹ rất thích thị trấn nhỏ này, yên bình và tươi đẹp.”

Chung Đình Diệp đặt ly nước lên bàn, nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn ra ngoài dạo một chút không? Cảnh đêm ở đây rất đẹp.”

“Được.”

Thẩm Khinh Bạch nằm trên máy bay cả ngày nên cũng muốn ra ngoài vẫn động một chút.

“Vậy lên tầng thay đồ đã.”

Quả nhiên Chung Đình Diệp đã cho người chuẩn bị rất nhiều quần áo, rất phù hợp với thời tiết bên này.

Santa Barbara có sự chênh lệch nhiệt độ sáng và tối, Thẩm Khinh Bạch mặc váy dài phối thêm áo khoác mỏng, còn Chung Đình Diệp thì thay đồ bình thường hàng ngày hay mặc.

Hai người tay trong tay tản bộ thị trấn, xung quanh là những ngôi nhà được cây cối bao bọc, hoa tươi nở rộ, các bức tường ven đường còn treo nhiều bức tranh nghệ thuật khiến cả thị trấn tràn ngập hơi thở sáng tạo.

Mỗi khi đi qua một nơi, Chung Đình Diệp đều giớ thiệu với cô, kể về những thay đổi từ nhỏ tới giờ, cô nghe ra được giọng anh chứa đựng niềm vui hiếm thấy.

Xem ra ký ức tuổi thơ của anh ở đây thực sự rất hạnh phúc.

Bầu trời chiều ở Santa Barbara tuyệt đẹp, ánh cam đỏ nhàn nhạt giống như mây cháy đôi khi xuất hiện ở trong nước, mang theo nét thi vị rất riêng.

Dọc theo con phố chính đi bộ thong thả, Chung Đình Diệp dẫn cô vào một nhà hàng đặc sản nổi tiếng.

Tầng hai là khu bàn ngoài trời, tầm nhìn rộng mở, phóng mắt ra là cảnh biển mênh mông và nửa thị trấn, đẹp đến ngỡ ngàng.

Dưới ánh trăng lưỡi liềm nghe những bản nhạc du dương nhẹ nhàng, gió đêm thổi qua khiến lòng người khoan khoái.

Thẩm Khinh Bạch lấy điện thoại chụp vài tấm phong cảnh xa xa, bất ngờ nghe thấy Chung Đình Diệp trò chuyện với ai đó. Cô quay đầu lại, thấy một người đàn ông điển trai cao lớn, sống mũi cao thẳng, để râu gọn gàng, nụ cười rất thân thiện.

Chung Đình Diệp đang nói chuyện bằng tiếng Anh, từ cuộc đối thoại có thể nghe ra hai người quen biết nhau, hình như là bạn học.

Người đàn ông phát hiện ánh nhìn của cô liềm mỉm cười hỏi Chung Đình Diệp bằng tiếng anh rằng cô là ai.

Chung Đình Diệp kéo tay cô lại, đơn giản giới thiệu hai người.

Thẩm Khinh Bạch mỉm cười đáp lại, dùng tiếng anh lớ lớ chào hỏi anh ta. Người đàn ông đó trông có vẻ rất bận, khen cô xinh đẹp rồi nhanh chóng rời đi.

“Anh ấy là bạn tiểu học của anh, hồi đó vì đánh nhau nên mới quen.” Chung Đình Diệp nói: “Nhà hàng này do anh ấy mở.”

Nghe nhân viên phục vụ gọi anh ta, Thẩm Khinh Bạch cũng đoán được thân phận chủ quán, nhưng cô lại bất ngờ vì Chung Đình Diệp từng đánh nhau.

Cô cười hì hì lại gần: “Chồng à, thật không ngờ hồi nhỏ anh cũng là một cậu bé nghịch ngợm đánh nhau cơ đấy.”

Chung Đình Diệp mím môi, cười như không cười nhìn cô: “Em còn leo cây lấy trứng chim được mà anh lại không thể đánh nhau sao?”

Thẩm Khinh Bạch cười nhẹ đánh vào cánh tay anh, cố ý nói thêm: “Lấy trứng chim thì đã sao, em còn tắm chung với mấy cậu bé đấy.”

Vừa dứt lời, lông mày Chung Đình Diệp lập tức nhíu lại: “Thằng nhóc đó là ai, về nước anh phải gặp anh ta một lần.”

Thẩm Khinh Bạch xoa nhẹ mi tâm anh, dở khóc dở cười: “Trong sông không chỉ có mình cậu nhóc đó đâu.”

Chung Đình Diệp nhìn cô vài giây, cuối cùng cũng hiểu cô cố tình chọc mình bèn cong môi thuận theo: “Dòng sông đó ở đâu, về anh kêu người lấp lại.”

Lần này Thẩm Khinh Bạch bật cười ngả vào lòng anh.

Cái giọng điệu bá đạo này, đến cả sông mà cũng muốn lấp luôn!

Bữa tối hôm đó ăn mất gần hai tiếng đồng hồ, món nào cũng rất hợp khẩu vị của Thẩm Khinh bạch, có lẽ đây chính là bản năng của một người mê ăn, khẩu vị trong nước hay nước ngoài đều có thể dễ dàng thích nghi.

Ra khỏi nhà hàng, hai người cũng không đi dạo thêm đâu nữa, nghĩ đến việc sáng mai còn phải dậy sớm chụp ảnh liền sóng vai trở về nhà.

Chung Đình Diệp vào phòng tắm tắm rửa, Thẩm Khinh Bạch ngồi trên giường lướt xem vòng bạn bè, bức ảnh vừa chụp lúc ăn tối được đăng lên đã nhận rất nhiều lượt thích, bình luận cũng không ít, hầu hết đều là đồng nghiệp.

Cô lần lượt trả lời từng người sau đó đặt điện thoại xuống, bắt đầu quan sát căn phòng của Chung Đình Diệp. Cách bài trí ở đây hoàn toàn khác ở nhà, tường trắng khiến cả căn phòng trông sạch sẽ và ấm áp.

Trên bàn bày đầy đủ loại đồ chơi nhỏ, dường như mỗi món đều mang theo ký ức đặc biệt của anh. Thẩm Khinh Bạch chỉ liếc nhìn qua chứ không chạm vào, cho đến khi ánh mắt cô dừng lại trên bức ảnh chụp chung trên giá sách, cô lập tức khựng lại.

Người phụ nữ trong ảnh có lẽ là mẹ anh, ngũ quan thanh túc, dánh vẻ tao nhã, đầu tựa vào Chung Đình Diệp, hai người cùng nhìn vào ống kính cười rực rỡ như ánh mặt trời.

Cô cúi người cầm khung ảnh lên, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nhỏ của Chung Đình Diệp qua lớp kính. Trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, trông anh lúc nhỏ rất quen thuộc nhưng cô không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.

Chung Đình Diệp tắm xong đi ra thấy cô đang cầm khung ảnh, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt khi mới mười tuổi của mình, anh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cô dò hỏi: “Em còn ấn tượng gì về anh lúc nhỏ không?”

“Hả?” Thẩm Khinh Bạch quay đầu lại, ngơ ngác nhìn anh: “Anh ở tận California mà, chúng ta đâu có gặp được nhau thì sao mà có ấn tượng được.”

“. . . . . .”

Ánh mắt Chung Đình Diệp khựng lại, chăm chú nhìn đôi mắt trong veo của cô, những lời suýt buộc ra thì lại nuốt xuống, lát sau chỉ khẽ nói: “Ừm, đi tắm đi.”

“À.” Thẩm Khinh Bạch đặt khung ảnh xuống, xoay người đi tìm đồ ngủ trong túi, trong đầu vẫn còn suy nghĩ về ánh mắt của Chung Đình Diệp ban nãy, dường như anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói.

Tình huống này giống lần trước khi hai người ăn cơm ở nhà, muốn nói rồi lại thôi.

Mang theo nghi ngờ bước vào phòng tắm, khi ra ngoài thì mọi chuyện đã bị cô quẳng ra sau đầu, chỉ còn bận tâm đến bộ váy ngủ trên người.

Hạ Tử Lăng, cái đồ chết tiệt này! Chỉ hai mảnh vải nhỏ xíu thế này bắt cô mặc ra ngoài, chỗ cần che thì che được, còn ghép thêm một lớp vải voan đen mỏng tang.

Đây là để làm gì! Muốn câu cá sao?

Cô đứng do dự trước cửa phòng tắm rất lâu, cuối cùng quyết định quấn thêm khăn tắm rồi mới dám ra ngoài.

Chung Đình Diệp đang đứng quay lưng về phía cô nghe điện thoại bên cửa sổ, nghe thấy tiếng động anh chậm rãi quay đầu, thấy cô vừa tắm xong đi ra anh thuận miệng nói mấy câu rồi cúp máy.

Anh bước tới gần, cúi mắt nhìn thấy vạt váy ngủ màu đèn thấp thoáng dưới khăn tắm trắn tinh hơi nhíu mày lại: “Không nóng à?”

Trong phòng có điều hòa nhiệt độ, mặc một lớp là vừa.

“Ừm, cũng hơi nóng.” Thẩm Khinh Bạch lén nhìn anh, vừa nói vừa định lách qua người anh: “Em đi lấy bộ đồ ngủ mỏng hơn mặc.”

“Tháo khăn ra là được mà. . . . . .”

Chung Đình Diệp kéo tuột một nửa khăn tắm trên vai cô xuống, những lời định nói tiếp bỗng nghẹn lại, váy ngủ dây đen sâu chữ V, phía trước còn phủ một lớp lưới đen mờ mờ có thể thấy rõ những đường nét hấp dẫn bên trong.

Anh nuốt khan, giọng khàn khàn thấp hơn mọi ngày: “Mặc bộ này là được.”

“Không muốn!”

Thẩm Khinh Bạch chưa từng mặc váy ngủ gợi cảm như thế này trước mặt anh, bị anh nhìn chằm chằm, cô đỏ mặt, vội xoay người lại, định kéo khăn tắm lên lần nữa thì anh đã vòng tay từ phía sau ôm lấy eo cô.

“A Bạch, đừng thay.”

Chung Đình Diệp cắn nhẹ vành tai cô, đôi tay lần mò lên trên: “Được không?”

Thẩm Khinh Bạch thở gấp, cảm giác tê dại lan tỏa khắp người, cơ thể như nhũn ra, gần như không còn sức chống đỡ. Anh dường như rất hiểu điểm nhạy cảm của cô, chỉ một cái chạm nhẹ, cô đã hoàn toàn thất thủ.

Chung Đình Diệp giật lấy khăn tắm trong tay cô, cúi người bế bổng cô lên bước về phía giường lớn.

Lưng chạm vào đệm, Thẩm Khinh Bạch còn đang định bảo anh tắt đèn thì bóng tối ập đến, nụ hôn gấp gáp của anh đã phủ xuống.

Một đêm quấn quýt cho đến tận nửa đêm hai người mới nặng nề thiếp đi.

Trước khi ngủ, Thẩm Khinh Bạch thầm nghĩ ngày mai nhất định phải giấu kỹ cái váy còn lại, nếu để Chung Đình Diệp tìm thấy anh lại như sói hoang mất kiểm soát.



Ánh nắng đẹp nhất của thi trấn Santa Barbara là từ chín giờ đến mười giờ sáng.

Tám giờ sáng chuyên gia trang điểm đúng hẹn đến.

Thẩm Khinh Bạch nhắm mắt để trang điểm, nửa tiếng sau khi cô mặc váy cưới đi xuống tầng vẫn chưa đến chín giờ.

Có lẽ Chung Đình Diệp đã căn dặn từ trước nên lớp trang điểm của cô cực kỳ nhẹ, gần như không thể nhìn ra.

Lúc cô xách váy cưới từ trên cầu thang bước xuống, dường như có một sợi dây vô hình kéo lấy ánh mắt của Chung Đình Diệp.

Hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung.

Trong khoảnh khắc đối diện ấy, Thẩm Khinh Bạch rõ ràng thấy trong ánh mắt anh thoáng qua vẻ kinh diễm hiếm thấy.

Cô mỉm cười đứng yên tại chỗ chờ anh chủ động bước đến nắm lấy tay mình.

Chung Đình Diệp nhìn thấu suy nghĩ của cô, khẽ cong môi chậm rãi đi về phía cô. Vài bước chân đơn giản mà như vượt qua biết bao năm tháng, trong đầu anh hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp cô.

“Anh ơi, cho anh bánh mì nè, mèo con sẽ không giận đâu.”

“Anh ơi, đừng chạy lung tung nhé, ngày mai em còn đến đưa đồ cho anh nữa.”

Thẩm Khinh Bạch đưa tay ra, Chung Đình Diệp nắm chặt lấy, nhìn người trước mặt trong mắt đầy ý cười.

Địa điểm chụp bộ váy cưới đầu tiên là ở bến cảng Stein, hai người dạo bước trên lối đi bằng gỗ dưới ánh mặt trời ấm áp, chỉ một cái vén tóc, nụ cười, nắm tay đơn giản cũng đều được nhiếp ảnh gia nhanh chóng bắt trọn vào ống kính.

Trong lúc tạo dáng, nhờ đã có kinh nghiệm chụp ảnh trước đây nên Thẩm Khinh Bạch thể hiện rất tự nhiên đủ loại động tác. Còn Chung Đình Diệp, ngoài việc giữ được nụ cười nhẹ trên môi thì hầu như động tác không thay đổi.

Suốt cả ngày hôm đó anh như trở thành người mẫu đạo cụ cho Thẩm Khinh Bạch, dù vậy nhưng những bức ảnh chụp ra vẫn khiến nhiếp ảnh gia không ngớt lời khen.

Thậm chí còn nói rằng anh có tiềm năng làm người mẫu lạnh lùng.

Câu nói đó như chạm vào dây cười của Thẩm Khinh Bạch, cô quay mặt đi cười rất lâu. Trước giờ cô vẫn luôn nghĩ dáng vẻ và thân hình của Chung Đình Diệp hoàn toàn có thể đem ra kiếm tiền.

Kiểu kiếm được rất nhiều tiền chỉ trong một đêm.

Chung Đình Diệp không hiểu cô đang cười gì, chỉ khẽ xoa đầu cô rồi nắm tay cô đi đến địa điểm tiếp theo.

Địa điểm chụp cho bộ váy thứ hai là nhà thờ màu hồng, nơi được các cặp đôi du khách yêu thích nhất.

Trước nhà thờ là bãi cỏ xanh ngắt tràn ngập hoa tươi, không khí trong lành, xanh biếc. Rất nhiều người đang tản bộ bên cạnh đài phun nước khi thấy Thẩm Khinh Bạch và Chung Đình Diệp hai người có nhan sắc nổi bật đang chụp ảnh cưới liền thu hút mọi ánh nhìn của mọi người.

Không ít người dân địa phương dừng lại xem.

Khi buổi chụp kết thúc, xung quanh vang lên những tràng pháo tay, còn có lời chúc phúc gửi đến bọn họ.

Chung Đình Diệp dùng tiếng anh lưu loát để cảm ơn rồi cả nhóm cùng di chuyển đến địa điểm khác.

Thẩm Khinh Bạch đã xin nghỉ năm ngày, họ sắp xếp chụp hết cảnh sắc của thi trấn trong hai ngày. Bộ váy cưới cuối cùng là chiếc váy cúp ngực màu trắng do Chung Đình Diệp tự mình đặt riêng.

Tấm voan và thiết kế váy rất giống bộ váy trong đoạn sinh nhật mà cô từng tỏ tình với anh khiến Thẩm Khinh Bạch khó mà không nghi ngờ rằng người đàn ông này cố ý.

Rõ ràng là muốn cô mặc bộ váy này đứng trước mặt anh, nghe cô tự mình nói ra.

Trong lòng cô chỉ có anh.

Dươi ánh hoàng hôn hồng rực, theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, Chung Đình Diệp ôm Thẩm Khinh Bạch, hai người nhìn nhau rồi anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô. Khoảnh khắc ấy đầy ý ngĩa được lưu giữ trọn vẹn trong ống kính.

Thay bộ váy cưới nặng nề ra, Thẩm Khinh Bạch tung tăng đi phía trước, thỉnh thoảng còn ngoái đầu lại gọi: “Chồng à, anh nhanh lên!”

Chung Đình Diệp vừa chậm rãi theo sau vừa nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô rồi tăng tốc đuổi kịp.

Khi hai người nắm tay nhau xuất hiện trước cửa nhà, Tô Hâm Mộc trong chiếc váy voan trắng đang đứng trước cổng sân nhà Chung Đình Diệp.

Nghe tiếng bước chân, cô ta chậm rãi quay người lại, thấy hai người họ thì mừng rỡ cười nói: “A Diệp, hai người thật sự ở đây sao?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com