Vừa bước đến gần Thẩm Khinh Bạch đã nghe thấy Chung Đình Diệp công khai mối quan hệ vợ chồng của bọn họ. Cô nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng dường như hiểu ra lý do sao anh lại xuất hiện cùng ban lãnh đạo nhà trường.
Anh đích thân đến để chứng minh thân phận cho cô, lai còn dùng cách quyên góp để khiến toàn bộ lãnh đạo nhà trường cùng xuất hiện, cách này hiệu quả hơn so với việc đơn phương chứng minh.
Ánh mắt Thẩm Khinh Bạch một lần nữa rơi lên người anh, người đàn ông đứng chếch phía trước bên trái cô, vừa khéo che đi ánh nắng chói lóa phía xa. Từ góc độ của cô, anh như được phủ một lớp ánh vàng rực rỡ khiến cô lần đầu tiên không rời được mắt.
Chung Đình Diệp nghiêng đầu, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô một lát rồi chậm rãi đưa tay ra.
Thẩm Khinh Bạch mỉm cười nhẹ nhàng, bước lên nắm chặt đôi tay ấm áp của anh, để không phụ tấm lòng mà anh đã chuẩn bị kỹ cô phối hợp nói: “Chồng à, sao anh lại đến trường em vậy.”
Chung Đình Diệp khẽ nhướn mày, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô vài giây, anh không lạ với kiểu diễn như vậy của cô, trước khi hai người đăng ký kết hôn cô cũng hay làm thế.
Anh nắm tay cô, mười ngón đan xen, trong mắt lấp lánh ý cười: “Anh đến đón em tan học, tiện thể quyên tặng hai tòa nhà cho trường.”
Lời này vừa thốt ra không chỉ lãnh đạo nhà trường hít một không khí lạnh mà còn có cả nhóm giáo viên đang đứng gần đó. Họ vốn định dến xem trò vui ai ngờ lại bị phát cơm chó.
Người dám nói những lời mạnh miệng như này chắc cũng chỉ có Chung Đình Diệp.
Bí thư Liêu đứng cạnh hiệu trưởng vội ghé tai ông giải thích chuyện trưa nay và những lùm xùm trên mạng, hiệu trưởng liền hiểu ra, cười tươi nhìn họ: “Chung tổng hôm nay đến trương không chỉ để quyên tặng mà còn giúp cô Thẩm đính chính những thông tin sai lệch trên mạng.”
“Tôi tin hiệu trưởng đã có phương án xử lí, sẽ không tin vào những tin đồn vô căn cứ trên mạng hay những lời đồn thổi không chính xác ngoài kia.”
Chung Đình Diệp nhìn ông, ánh mắt sâu xa: “Dù sao tôi quyên tặng cho trường mình cũng là vì nhìn thấy phẩm chất tốt đẹp từ bố vợ và vợ tôi, họ chọn giảng dạy tại ngôi trường này càng chứng minh trường có đội ngũ giáo viên và ban lãnh đạo xuất sắc, tôi chỉ là người nhà muốn góp một chút nhỏ thôi.”
Bên ngoài thì nghe như đang khen ngợi danh tiếng của trường nhưng từng câu từng chữ đều thể hiện sự thiên vị rõ ràng, hiệu trưởng sao có thể không hiểu: “Chung tổng cứ yên tâm, cô Thẩm ở trường làm việc rất tận tụy, trong mắt học sinh là một giáo viên giỏi và chuẩn mực. Dù anh không nói chúng tôi cũng sẽ làm rõ mọi chuyện giúp cô ấy.”
“Khinh Bạch, cô đến đúng lúc lắm, nhiệm vụ dẫn Chung tổng tham quan khuôn viên trường giao cho cô nhé.” Hiệu trưởng gật đầu chào Chung Đình Diệp: “Tôi phải đi xử lí chuyện đang lan truyền trên mạng, xin phép đi trước.”
Chung Đình Diệp lịch sự gật đầu với mọi người.
Thẩm Khinh Bạch nhìn các lãnh đạo rời đi lập tức quay sang nhìn anh: “Anh thật sự quyên góp xây dựng ở trường em à?”
“Ừ, trước đó anh đã có kế hoạch này rồi, chỉ là chưa quyết định đầu tư cho trường nào thôi.” Chung Đình Diệp cụp mắt nhìn cô, không muốn khiến cô áp lực liền đổi chủ đề: “Cô giáo Thẩm, em có phiền không nếu đưa anh đi tham quan nơi làm việc của em?”
Thẩm Khinh Bạch bật cười nhìn anh, anh đã dùng hai tòa nhà để đổi lấy danh dự cho cô thì một vòng có gì đáng ngại chứ, hơn nữa được nắm tay chồng đi dạo khuôn viên trường một cách đường hoàng cũng là chuyện rất lãng mạn.
Những thầy cô giáo vây quanh xem kịch cũng lần lượt tản đi.
Đúng lúc đó chuông vào lớp vang lên, các em học sinh trong khuôn viên trường ngoài các học sinh đang chạy trên sân thể dục thì hành lang đều yên tĩnh trở lại.
Hai người bước đi trên con đường rợp bóng cây dưới ánh hoàng hôn, hai bên là hàng cây ngô đồng trơ trụi lá, ánh nắng cam đỏ xuyên qua cành khô chiếu xuống mặt đất tạo nên những vệt sáng loang lổ như tranh vẽ.
Một cơn gió thổi qua làm vài lọn tóc bên má cô bay nhẹ, một vài sợi vương lên vai Chung Đình Diệp tựa như vương vấn đầy tình ý.
Khung cảnh ấy bất kỳ ai thấy cũng sẽ cảm nhận được vẻ dẹp an yên của thời gian.
Thẩm Khinh Bạch dẫn Chung Đình Diệp đi dạo đến khu của giáo viên, cô chỉ lên một tầng và nói: “Văn phòng của em ở tầng hai, mỗi sáng đến trường việc đầu tiên là điểm danh, có mấy lần em đến sát giờ nhưng cũng may là không bị muộn.”
Chung Đình Diệp nhìn cô cười khẽ: “Vậy sau này để anh gọi em dậy, cố gắng không để cô giáo Thẩm suýt muộn giờ nữa.”
“Vậy vẫn nên thôi đi, bình thường anh dậy sớm lắm, em muốn nằm lười thêm chút nữa.” Thẩm Khinh Bạch lè lưỡi trêu anh, đang định dắt anh đi tiếp thì phát hiện anh bỗng dừng bước. Cô ngẩng đầu nhìn liền thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa tòa giáo viên.
Thẩm Khinh Bạch và Chung Đình Diệp nhìn nhau, cùng cất tiếng: “Bố.”
Ánh mắt Thẩm Đông Hoa dừng lại nơi tay hai người đang nắm chặt, hừ nhẹ một tiếng quay đầu đẩy gọng kính trên sống mũi, nghiêm mặt nói: “Hai đứa tan làm theo bố về nhà.”
Nói xong ông quay người đi về phía tòa nhà hành chính.
“Làm sao bây giờ, ông Thẩm chắc là tức giận lắm rồi, ở nhà còn có bà Mã khó đối phó nữa.” Thẩm Khinh Bạch thở dài: “Chúng ta phải nghĩ cách trước, cố gắng giảm khả năng động tay động chân của mẹ.”
Chung Đình Diệp sững người một lúc, cau mày nhìn cô: “Mẹ sẽ đánh em à?”
Thẩm Khinh Bạch biết anh hiểu lầm, nhịn cười nói: “Cũng chưa biết chắc được.”
Thấy anh bắt đầu nghiêm túc đối sách cô quay mặt đi khẽ cười sau đó thu lại vẻ cười cợt, cố ý làm nũng: “Chồng à, nếu mẹ muốn đánh em lần này chắc chắn bố sẽ không bênh em đâu, giờ chỉ có thể trông cậy vào anh thôi.”
Mặc dù Chung Đình Diệp chưa từng thấy mẹ vợ đánh cô nhưng bị mẹ vợ cằn nhằn thì quá quen thuộc rồi, hai người giấu chuyện thân phận như vậy đúng là có hơi nghiêm trọng, nếu thật sự không bị ăn đòn cũng không phải không có khả năng.
Anh nhẹ kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng cô: “Ừ, anh sẽ cố gắng giải thích với mẹ.”
–
“Tiểu Chung, con đừng giải thích với mẹ, vô ích thôi.”
Mã Như Duy đang ngồi trên sofa cùng Thẩm Đông Hoa, tức giận nhìn hai người trước mặt: “Trước khi hai đứa về mẹ vừa tiễn người của phòng giáo dục xong, lần này họ điều tra nhà mình từng ngóc nghách một, cả tổ tiên tám đời cũng bị lôi ra hỏi thăm, mất mặt chưa!”
Bà tiện tay nhặt cây lăn bột bên cạnh giận dữ chỉ vào Thẩm Khinh Bạch: “Con có bạn trai mà không nói, đăng ký kết hôn cũng không nói, ra mắt gia đình cũng không, bây giờ ngay cả thân phận của Tiểu Chung cũng giấu bố mẹ. Mẹ thấy gan con càng ngày càng to hơn rồi, cơ thể không đủ chỗ chứa nữa đúng không?”
“Mẹ! Quân tử động khẩu không động thủ mà.”
Thẩm Khinh Bạch nhanh chóng núp sau lưng Chung Đình Diệp thò đầu ra giải thích: “Lúc đó mẹ nằm viện, sức khỏe không tốt nên con mới không nói tin động trời này, lỡ đâu mẹ sốc quá mà xảy ra chuyện gì thì sao. Lúc đó con chẳng phải sẽ thành một cây nhỏ cô đơn không ai yêu thương sao.”
“Con hoàn toàn nghĩ cho sức khỏe của bố mẹ mà.” Cô nháy mắt với ông Thẩm: “Bố, bố nói gì đi chứ.”
“Lúc này mà còn muốn bố con bênh.” Nếu cô không nói thì bà còn đỡ giận, nhưng đằng này cô lại nói, vừa nghe xong lại càng tức hơn. Mã Như Duy liền đứng dậy vung cây lăn bột bước đến.
Thẩm Khinh Bạch nhanh tay đẩy Chung Đình Diệp ra phía trước, định dùng anh là bia đỡ đạn cho mình, bình thường bà Mã quý anh nên chắc chắc sẽ không ra tay.
Thấy tình hình không ổn Thẩm Đông Hoa cũng vội đứng lên kéo tay Mã Như Duy, khoảnh khắc ngắn ngủi cây lăn bột ban đầu định giáng lên người Thẩm Khinh Bạch giờ lại nện trúng người Chung Đình Diệp.
Trong tích tắc, phòng khách lặng như tờ.
Một lúc lâu sau. . .
Mã Như Duy ném cây lăn bột xuống, vội vàng kiểm tra cánh tay của Chung Đình Diệp: “Tiểu Chung, con không sao chứ, con chìa cánh tay ra làm gì chứ, mẹ định dọa nó một chút thôi chứ đâu có ý định đánh thật.”
“Không sao đâu mẹ.” Chung Đình Diệp đỡ bà ngồi xuống, chân thành nói: “Mẹ, gạt mẹ là con không đúng, sợ mọi người vì thân phận của con mà phản đối việc gả A Bạch cho con nên mãi chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói.”
Nói xong Chung Đình Diệp lui lại một bước, cúi đầu khom lưng trước hai người lớn.
Thẩm Khinh Bạch ngạc nhiên nhìn anh nhất thời không nói lên lời, cô không ngờ người này khi nói dối lại trơn tru hơn cả cô.
“Ôi cái đứa nhỏ này, bố mẹ đâu phải người oán phú cười bần đâu chứ, mặc dù thân phận của con đúng là có phần đặc biệt nhưng điều chúng ta coi trọng là nhân cách của con.” Thẩm Đông Hoa đỡ anh dậy, vỗ vai cười: “Hôm nay lãnh đạo trường khen ba không ngớt lời vì có đứa con rể như con.”
“Đúng vậy Tiểu Chung à, vừa nãy mẹ hơi xúc động, con đừng để bụng.”
“Mẹ, không sao ạ.”
Thẩm Khinh Bạch lấy lại tinh thần chạy tới hỏi Chung Đình Diệp, kéo anh ngồi xuống hỏi nhỏ: “Tay anh thật sự không sao chứ?”
Để cô yên tâm Chung Đình Diệp dùng cánh tay vừa bị đánh xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô, trong ánh mắt hiện lên ý cười: “Chẳng phải em đã từng thử qua sức lực của tay anh rồi sao?”
“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch nghẹn lời, lúc này mà còn có tâm trạng nói mấy câu ám muội được.
Mã Như Duy liếc nhìn hai người khẽ ho một tiếng: “Giờ cả mẹ và bố con đều ở đây, bọn con còn chuyện gì giấu diếm thì nói hết ra trong hôm nay đi.”
Thẩm Khinh Bạch gần như lập tức trả lời: “Bố mẹ, con lấy danh dự ra đảm bảo ngoài chuyện này ra thật sự không còn gì nữa.”
Nghe đến hai chữ danh dự Mã Như Duy và Thẩm Đông Hoa đều lộ ra vẻ khinh thường, với hiểu biết của họ về cô suốt mấy chục năm, họ không tin nổi.
Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”
Cô lặng lẽ bổ sung: “Lần này danh dự có bảo hành.”
Mã Như Duy còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy Chung Đình Diệp lên tiếng đảm bảo: “Mẹ, ngoài chuyện thân phận của con thì thật sự không còn chuyện gì khác ạ.”
Vừa dứt lời điện thoại của Chung Đình Diệp vang lên, màn hình là Tần Vũ gọi.
Điện thoại anh đặt trên bàn trà, anh vừa định ấn từ chối thì Mã Như Duy lên tiếng ngăn lại: “Con nghe đi, công việc quan trọng hơn, mẹ đi nấu cơm, hai đứa ăn xong rồi về.”
Chung Đình Diêp quay sang nhìn Thẩm Khinh Bạch, sau khi gật đầu cảm ơn liền ra ban công nghe máy.
Thẩm Khinh Bạch thở phào nhẹ nhõm, thấy bà Mã vào bếp liền vội vàng sát lại bên cạnh Thẩm Đông Hoa: “Bố còn giận à?”
Thẩm Đông Hoa liếc cô một cái, định dịch ra xa thì bị cô giữ chặt.
“Con bao toàn bộ thuốc lá của bố trong năm nay.” Thẩm Khinh Bạch tung chiêu độc.
Thẩm Đông Hoa nghiêng đầu nhìn cô thêm lần nữa, hừ một tiếng tỏ vẻ không để tam mấy.
“Rượu trắng quý mà Chung Đình Diệp cất giữ con mang về biếu bố mấy chai.” Cô tiếp tục dụ dỗ.
Thẩm Đông Hoa cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc nhưng khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Loại gì?”
Thẩm Khinh Bạch biết ông đã xiêu lòng liền nhướn mày cười: “Mao Đài.”
“Xùy. . .”
Thẩm Đông Hoa liếc con rể đang nghe điện thoại ở ngoài ban công liền thì thầm: “Con có quyền dùng à?”
Thẩm Khinh Bạch đáp chắc nịch: “Tất nhiên rồi.”
Khi Chung Đình Diệp tặng cô căn hộ ở Niên Hoa Lý anh đã nói tất cả đồ trong nhà đều là của cô, thậm trí lúc nào tâm trạng không vui còn có quyền đuổi anh ra khỏi nhà.
Quyền phát ngôn của cô giờ rất lớn.
Chung Đình Diệp ở ngoài ban công nghe Tần Vũ báo cáo tình hình: “Trường học đã đăng thông báo chính thức trên tài khoản weibo, mặc dù hot search ban đầu đã bị gỡ nhưng vẫn có người chụp màn hình lại, tuy nhiên dư luận đã chuyển hướng.”
“Thông báo cho PR của trường vừa đăng nửa tiếng trước đã lên hot search, những tin tiêu cực trước đó đều bị đè xuống, giờ mọi người chỉ đang bàn luận về vợ của anh và đoán thân phận thật của anh.”
“Bây giờ mọi người chỉ biết cô ấy gả vào hào môn, chưa có thông tin hay hình ảnh chính diện nào của anh cả.” Tần Vũ nói: “Dư luận khen cô ấy sống kín tiếng, nhan sắc xinh đẹp.”
“Ừm.”
Chung Đình Diệp nghiêng đầu nhìn vào trong nhà thấy vợ mình đang làm nũng với bố vợ, trong ánh mắt anh lại vô thức dịu đi: “Mua thêm một hot search có tên người nổi tiếng để đè dự luận hôm nay xuống. Ngày mai khi thức dậy tôi không muốn thấy bất kỳ chủ đề nào liên quan đến cô ấy.”
“Vâng tôi đi làm ngay.”
“Còn nữa, đã tra ra nguồn phát tán chưa, có liên quan đến anh ta không.” Anh chống một tay lên lan can, trầm ngâm nhìn cảnh vật khu dân cư.
“Nguồn đầu tiên là một trang web tên ZA, đã gửi thư pháp lý cho bọn họ rồi, người phụ trách nói bức ảnh được gửi từ một email tạm thời, chưa thể truy vết.”
“Tiếp tục điều tra.”
“Vâng thưa Chung tổng.”
–
Cơm nước xong Thẩm Khinh Bạch và Chung Đình Diệp trở về căn hộ.
Cô cả ngày căng thẳng nên chưa có thời gian xem tin tức, giờ nằm trên ghế sofa rảnh rỗi mở weibo lướt xem.
Quả nhiên đúng như lời Hạ Tử Lăng nói, không còn thấy hot search hồi sáng nữa, ngay cả thông báo từ trường học cũng bị đè xuống, bản hot search giờ toàn là tin tức của các minh tinh.
Về cô, ngoài việc gả vào hào môn thì cư dân mạng mạnh dạn đoán dáng vẻ của Chung Đình Diệp.
Thẩm Khinh Bạch kéo xuống đọc bình luận, sắc mặt càng ngày càng đen, có người còn nói không ngại làm bé ba muốn chung chồng với cô.
Bây giờ là thời đại nào mà các cô gái đó mơ tưởng quá như vậy.
Cô liên tục mở khung bình luận nhanh chóng gõ một đoạn văn bản, vừa định nhấn gửi thì chợt nhớ ra weibo mình là tài khoản tên thật liền lập tức xóa đi.
Thẩm Khinh Bạch bất lực thoát khỏi weibo, vừa định tạo một tài khoản phụ thì nhận được tin nhắn wechat từ Chung Di Huyên: [Chị dâu, em thấy hotsearch rồi, chị đừng giận bọn anh hùng bàn phím đó, họ chỉ rảnh rỗi không có việc gì làm thôi, không đáng để chị nổi giận vì họ đâu.]
Chung Di Huyên: [Nhưng mà chị dâu à, hóa ra bị chụp lén nhưng chị vẫn đẹp như vậy.]
Hai giây sau lại hiện thêm một tin: [Chị dâu, giờ em đau đầu lắm, mấy tấm ảnh chị làm mẫu cho em em không dám đăng nữa rồi.]
Thẩm Khinh Bạch nhíu mày: [?]
Chung Di Huyên: [Chỉ trong một ngày mà hai hot search liên quan đến chị đều bị dìm xuống nhanh như vậy chắc chắn là anh hai của em cho người xử lý rồi, nếu sau này mà em đăng ảnh thời trang của chị chắc chắn anh hai em sẽ cấm cửa em luôn mất.]
[Chị dâu, giờ phải làm sao đây, ảnh đẹp của chị không đăng được chắc em mất luôn người mẫu là chị luôn rồi. /khóc to]
Thẩm Khinh Bạch bật cười, nếu không có chuyện hôm nay có khi cô còn mạnh miệng đăng ảnh. Nhưng dư luận hôm nay lan quá nhanh, một người vô danh như cô mà cũng có thể lên hot search thậm chí còn bị tấn công trên mạng. Nếu không nhờ Chung Đình Diệp âm thầm xử lý thì có lẽ ngay cả việc dạy học cũng là vấn đề.
“Còn không mau lên tầng đi tắm à.” Chung Đình Diệp đi đến trước mặt cô.
Thẩm Khinh Bạh vội vàng đứng dậy nhường chỗ, Chung Đình Diệp thuận thế ngồi xuống: “Nói chuyện với ai thế?”
“À, Di Huyên nói chuyện về mấy tấm ảnh.” Thấy anh tỏ vẻ khó hiểu Thẩm Khinh Bạch mở đoạn chat cho anh xem.
Chung Đình Diệp nhìn cô một cái, cúi đầu cẩn thận đọc từng dòng.
Thẩm Khinh Bạch nhìn chằm chằm vào anh, nghĩ đến mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cuối cùng vẫn nói một câu: “Hôm nay cảm ơn anh.”
Anh tắt màn hình điện thoại đặt sang một bên, người cố ý nghiêng gần tới: “Cảm ơn anh chuyện gì?”
“Cảm ơn anh đã đến trường giúp em, cảm anh xử lý chuyện trên mạng còn chắn thêm cây lăn bột của bà Mã cho em nữa.” Thẩm Khinh Bạch nhìn anh mỗi lúc một gần, giọng cô càng lúc càng nhỏ, người không tự chủ mà ngả ra sau.
Chung Đình Diệp bật cười, thâm ý nhìn cô: “Chẳng phải em là vợ anh sao?”
“. . .Đúng vậy.” Cô theo bản năng li.ếm môi, không hiểu anh định làm gì.
“Vậy thì chồng giúp vợ mấy việc đó chẳng phải nên làm à?” Chung Đình Diệp tiếp tục nghiêng người áp sát.
Thẩm Khinh Bạchbij dồn đến tận mép tay vịn của sofa không còn đường lui: “Nhưng vẫn phải nói cảm ơn chứ.”
“Được.”
Ánh mắt Chung Đình Diệp nhìn như thiêu đốt cô: “Vậy cảm ơn thế nào?”
“Cảm ơn.” Thẩm Khinh Bạch nghiêm túc nói ra hai chữ.
Chung Đình Diệp cúi đầu khẽ cười, một tay chống lên sofa nghiêng đầu ghé sát tai cô: “Quên anh dạy em cách cảm ơn như nào rồi à?”
Thẩm Khinh Bạch nhìn gương mặt tuấn tú của anh, giả vờ không hiểu: “Quên rồi.”
Chung Đình Diệp cong môi cười: “Vậy để anh dạy lại em.”