Tình Yêu Sau Hôn Nhân

Chương 16



Bất ngờ bị thăng chức, Thẩm Khinh Bạch ngơ ngác vài giây, yếu ớt hỏi: “Anh là. . .bố của nó à?”

Chung Đình Diệp không chút do dự ừ một tiếng.

Thẩm Khinh Bạch cúi đầu nhìn chú chó lông vàng đang nhìn mình rồi lại nhìn người đàn ông nghiêm túc kia liền bật cười khúc khích.

Làm sao bây giờ, trong đầu cô đã hiện lên cảnh tượng chú chó lông vàng rúc vào lòng anh làm nũng, người đàn ông ấy tháo xuống vẻ mặt lạnh lùng để chơi đùa cùng nó, hơn nữa còn dùng giọng điệu của một người bố để cảnh cáo nó: “Nha Hổ, không được nghịch nữa, nếu không bố sẽ tức giận đấy.”

Nghĩ đến cảnh tượng này cô liền không nhịn được mà muốn cười.

Chung Đình Diệp hơi nhíu mày, không hiểu vì sao cô lại cười, nhưng khi nhìn thấy cười rạng rỡ trên khuôn mặt của cô, u ám cả một ngày dường như tan biến.

“Đi nào, rửa tay ăn cơm thôi.” Anh tiến lên hai bước, tự nhiên nắm lấy tay cô dắt về phía phòng ăn.

Thẩm Khinh Bạch lặng lẽ đi theo anh, hoàn toàn không nhận ra anh đang nắm lấy tay mình, cũng không hề khó chịu một chút nào. Cô cúi đầu trêu chọc chú chó Golden, hỏi: “Sao tên nó lại là Nha Hổ?”

Bình thường chẳng phải người ta hay đặt tên cho chó bằng mấy cái tên đáng yêu như Miu Miu, Đậu Đậu, Bối Bối hay Trứng bắc thảo sao?

“Nha Hổ là một chú chó nghiệp vụ vì bị thương nên phải giải ngũ, lần đầu tiên anh nhìn thấy nó liền đưa về nhà luôn.” Chung Đình Diệp dẫn cô đến bồn rửa tay, mở vòi nước giúp cô rửa: “Cái tên đó là được đặt từ trước rồi.”

“Ồ, thì ra Nha Hổ từng là chó nghiệp vụ phục vụ nhân dân, Nha Hổ giỏi quá.” Thẩm Khinh Bạch kinh ngạc, chẳng trách nó thông minh như vậy.

Nha Hổ nghe được lời khen của cô liền vẫy đuôi hăng hơn.

Thẩm Khinh Bạch mỉm cười, vừa định quay đầu nói chuyện với Chung Đình Diệp thì phát hiện anh đang rửa tay giúp cô.

“. . .Để em tự làm.” Cô vội vàng rút tay khoit bàn tay lớn của anh, lùi người về sau một bước.

Trước đó ánh mắt của cô luôn dán chặt vào Nha Hổ nên không nhận ra Chung Đình Diệp đã nắm tay cô suốt dọc đường, càng không nhận ra đưỡ anh còn rửa tay giúp cô.

Mặc dù bây giờ hai người đã là vợ chồng nhưng mức độ thân mật vẫn khiến cô có chút chưa quen.

Trong thoáng chốc, suy nghĩ của cô bất giác quay lại nụ hông tối qua, hai má không kìm được mà nóng bừng lên.

Cô nhanh chóng rửa tay xong rồi vội vã bước về phía bàn ăn.

Chung Đình Diệp nhìn bóng lưng bỏ chạy của cô, im lặng một lúc mới chậm rãi bước theo sau.

“Đây là anh làm à?” Thẩm Khinh Bạch ăn được vài miếng cảm thấy hương vị khá ngon.

“Không phải, là dì làm.” Anh đẩy đĩa thịt bò hầm về phía cô.

“Dì?” Cô nghiêng đầu nhìn quanh một lượt không thấy ai: “Trước giờ đều là dì nấu ăn à?”

“Không, anh không có thói quen có người trong nhà, dì ấy đưa cơm xong sẽ về lại nhà cũ.” Chung Đình Diệp buông đũa nhìn cô: “Nhưng sau này dì ấy sẽ đến nấu cơm và dọn dẹp cho chúng ta, em không cần làm những việc này.”

Nghe thấy như vậy phản ứng đầu tiên của Thẩm Khinh Bạch là, đây chẳng phải cuộc sống trong mơ của cô sao?

Ăn không cần trả uống không cần tiêu, ngủ đến khi tự tỉnh, ngay cả việc nhà cũng không phải làm.

Nghĩ vậy cô cố gắng mím chặt môi để kìm nèn nụ cười sắp nở ra, giả vờ hiền thục: “Như vậy không ổn lắm đâu, mẹ em nói làm vợ thì phải biết làm việc nhà. Em mà không động tay vào việc gì thì có vẻ hơi lười biếng rồi.”

Chung Đình Diệp nhìn cô thật sâu rồi hỏi ngược lại: “Em biết nấu ăn à?”

“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch chột dạ: “Nấu mỳ có tính không?”

Thật ra hồi nhỏ cô cũng từng thử nấu cơm, nhưng nếu không cháy khét thì cũng là do bỏ quá nhiều muối, sau đó bị bà Mã nghiêm cấm nên cô không bao giờ vào bếp nữa. Mỳ gói cũng là khi đến ký túc xá ở đại học mới biết nấu.

Chung Đình Diệp cúi đầu, cầm đũa lên, khóe môi hơi cong: “Ừm, anh còn không biết nấu mỳ gói.”

Thẩm Khinh Bạch sũng người nhìn anh, nghĩ thầm chắc anh còn chưa ăn mỳ gói bao giờ.

Phòng ăn bỗng trở nên yên tĩnh trong giây lát, bỗng nhiên Chung Đình Diệp bất ngờ nói: “Ngày mai tan làm anh đến đón em, ông nội muốn gặp em, tiện thể bàn bạc chuyện cưới xin của chúng ta luôn.”

Thẩm Khinh Bạch đang uống canh thì khựng lại, sau đó liền ho sặc sụa.

Chung Đình Diệp vội đặt đũa xuống, bước nhanh đến bên cô rồi xoa nhẹ lưng, rút khăn giấy giúp cô lau khóe miệng: “Nếu em vẫn chưa quen với thân phận này vậy thì tạm thời không đi.”

“Không, không phải ý đó.” Thẩm Khinh Bạch nhận lấy cốc nước anh đưa cho, uống một ngụm rồi nhìn anh: “Chuyện hôn lễ có thể hoãn lại được không?”

Chung Đình Diệp nhướn mày: “Tại sao?”

Ngón tay Thẩm Khinh Bạch đặt trên đùi sẽ bấu nhẹ, cô không dám nói ra lí do thực sự là vì cô không muốn tổ chức một hôn lễ mà không có tình yêu. Một lễ cưới thiêng liêng và lãng mạn nên là khoảnh khắc hai người yêu nhau rồi cùng bước vào lễ đường. Họ đi đăng kí kết hôn quá vội vã, cô cũng không muốn hôn lễ diễn ra cũng qua loa như vậy.

Mặc dù không biết tương lai tình cảm của bọn họ sẽ ra sao, ít nhất cũng sẽ tốt hơn hiện tại.

“Mẹ em vẫn đang nằm viện, dù xuất viện cũng cần thời gian hồi phục. Em không muốn bà phải lo lắng nhiều hơn, hơn nữa. . .bọn họ cũng chưa biết thân phận thực sự của anh.”

Thẩm Khinh Bạch cúi đầu nói tiếp: “Em biết chuyện này đối với một gia đình lớn như anh có thể không đồng ý nhưng em vẫn hy vọng___”

“Được.” Chung Đình Diệp nhìn cô chằm chằm, giọng bình thản: “Hôn nhân là chuyện của anh và em, không liên quan đến gia đình. Nếu em không vội anh có thể chờ.”

Thẩm Khinh Bạch hơi sững sờ.

Trong đầu cô bất chợt vang lên câu nói của mẹ: “Bình thường không khó để nhận ra nó vẫn luôn nhường nhịn con.”

Cô lén ngẩng đầu lên nhìn anh, nghĩ lại từ lúc tiếp xúc với anh đến giờ hình như đúng là như vậy thật.

“Cảm ơn.” Giọng cô bỗng trở nên vui tươi hơn.

Chung Đình Diệp nhìn cô vài giây rồi cúi đầu xuống tiếp tục cầm đũa.

Không vội, anh có thời gian để chờ cô từ từ chấp nhận.

Sau bữa ăn Thẩm Khinh Bạch chủ động thu dọn bát đũa rồi cho vào máy rửa bát.

Khi xoay người lại cô bỗng nhớ đến chai nước trong tủ lạnh, ma xui quỷ khiến liền kéo cửa tủ ra, nhưng lại phát hiện những chai nước mát trước đây được thay thế toàn bộ bằng rau và hoa quả, bên còn lại còn xếp một hàng sữa tươi ngay ngắn.

Cô nhìn sang tủ đựng đồ bên cạnh tủ lạnh thấy một thứ kinh ngạc hơn là mì ăn liền bào ngư mà mỗi lần đi siêu thị cô chỉ dám lướt qua sợ không kiềm chế được mà mua.

Chung Đình Diệp thấy cô đứng ngẩn người trước tủ lạnh liền bước tới hỏi: “Đang tìm nước lạnh à?”

Thẩm Khinh Bạch sững sờ quay đầu lại.

Không đợi cô trả lời anh xoay người lấy một chai nước mát từ tủ lạnh bên cạnh, văn nắp rồi đưa cho cô: “Anh bảo dì chuyển chỗ rồi, sau này muốn uống nước thì lấy ở đó.”

Cô nhìn theo ánh mắt của anh, phát hiện bên cạnh có thêm một chiếc tủ lạnh mới, giữ nhiệt độ ổn định, cũng không lạnh.

“À.”

Cô uống một ngụm nước rồi chỉ tay vào hộp mì trong tủ đồ: “Đây là mua cho em à?”

“Ừ, nhưng loại đồ ăn này nên ăn ít thôi, không tốt cho sức khỏe.” Anh nắm tay cô dắt về phía sofa ngồi xuống rồi tiện tay kéo ngăn tủ dưới bàn trà ra: “Chỗ này cũng là chuẩn bị cho em, lần sau đói thì ra đây ăn.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn vặt nhập khẩu mà trước đây cô chẳng nỡ mua, khóe môi cong dần lên, nghĩ đến nhưng việc anh làm cho mình cô vô thức thối ra: “Em cảm thấy có thể chấm cho anh 80 điểm rồi.”

“Điểm gì?” Chung Đình Diệp nhíu mày.

Động tác lấy đồ ăn vặt của Thẩm Khinh Bạch khựng lại, lúc chạm phải ánh mắt đen sâu thẳm của anh, cô bỗng có cảm giác như đã đâm lao thì phải theo lao, dù vậy cô vẫn kìm nén lại.

Cô mỉm cười: “Ý là trong lòng em vị trí của anh càng ngày càng cao, giờ đã đạt 80 điểm rồi.”

Cô cảm thấy câu nịnh nọt này của mình chắc chắn đã đạt đến trình độ thượng thừa.

Chung Đình Diệp nhìn cô, ánh mắt thấp thoáng ý cười, giọng nói trầm thấp vang lên: “Thật à?”

Thẩm Khinh Bạch cảm nhận được hơi thở của người đàn ông lướt qua tai mình một cách rõ ràng, tim cô bất giác lỡ một nhịp.

Cô khẽ nghiêng đầu né tránh một cách tự nhiên, nhanh chóng ném lại đồ ăn vặt vào tủ rồi đứng bật dậy: “. . .Ừm, em còn chưa soạn bài xong, em lên trước đây.”

Vừa chạy được hai bước Nha Hổ đã lon ton chjay theo, Thẩm Khinh Bạch cúi người xoa đầu nó, cười nói: “Nha Hổ muốn lên cùng chị. . .”

Cô nói được một nửa bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt vô tình liếc về phía người đàn ông đang nhìn mình, cô cố ý cao giọng: “Muốn lên với mẹ à, vậy thì đi thôi.”

Thôi thì thấy hôm nay thái độ của anh đối với cô khá tốt nên cô tạm nghe lời một lần vậy.

Quả nhiên Chung Đình Diệp nghe thấy cô gọi như thế khóe môi liền cong lên.

“Nha Hổ, con có cảm thấy bố con khá nhạt nhẽo không.”

Vừa vào phòng Thẩm Khinh Bạch liền đóng cửa lại bắt đầu than thở: “Làm việc nói chuyện như ông cụ non, một cô gái năng động hoạt bát như này đúng thật là chả hợp với anh ấy một chút nào.”

Nha Hổ ngẩng đầu sủa hai tiếng ‘gâu gâu’.

Rõ ràng là phản bác, nó nổi tiếng là trung thành với chủ.

“Con cũng bênh anh ấy à!” Thẩm Khinh Bạch ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu nó cười: “Nhưng mà việc anh ấy đưa con về nhà vẫn đáng được khen, sự xuất hiện của con đúng là cơn mưa rào kịp lúc. Vốn dĩ mẹ đang đau đầu hông biết phải sống chung với một cục gỗ như thế nào thì bây giờ có con rồi, vấn đề này đã được giải quyết dễ dàng.”

“Gâu gâu gâu” Nha Hổ điên cuồng vẫy đuôi, rõ ràng rất đồng tình với câu sau.

“Nha Hổ thật sự rất thông minh nha.”

Thẩm Khinh Bạch đùa với Nha Hổ một lúc mới đứng dậy lấy quần áo đi tắm, nhưng vừa mở tủ quần áo cô suýt há hốc mồm vì kinh ngạc.

Tủ quần áo trống trơn ngày hôm qua giờ đã được treo đầy các loại trang phục. Mặc dù có rất nhiều váy nhưng cũng không thể thiếu những bộ hoodie và quần thẻ thao mà cô thích nhất.

Cô tỉ mỉ quan sát một lượt, hầu hết là những thương hiệu cô không biết nhưng chất lượng vải trông rất tốt.

Cô nhìn Nha Hổ đang vẫy đuôi, híp mắt nói: “Nha Hổ, chuyện mẹ vừa nói lúc nãy không được để bố con biết đâu nhé, nếu nhất định phải mách lẻo thì nhớ thêm câu này cho mẹ.”

—“Chung Đình Diệp là người chồng tốt nhất trên đời không ai sánh bằng.”

Nói xong Thẩm Khinh Bạch bật cười thành tiếng, cô biết Nha Hổ không thể truyền đạt được, anh cũng không bao giờ biết.

Nhưng cô vẫn muốn thốt ra câu đó để thể hiện tâm trạng vui vẻ của mình lúc này.

Tâm trạng tốt thì ngủ cũng ngon hơn, hôm nay chưa cần đợi chuông báo thức kêu cô đã dậy sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Mở tủ quần áo, cô không ngần ngại lấy một bộ đồ thể thao nhưng vừa định xoay người bước chân bỗng khựng lại.

Hôm qua đã hoãn hôn lễ nhưng kế hoạch đến nhà cũ vẫn không thay đổi, cô cúi đầu nhìn bộ đồ trong tay, do dự một lúc rồi lại treo nó về chỗ cũ. Cuối cùng cô chọn được một chiếc sườn xám mà bình thường rất ít khi cô mặc.

Hôm nay là ngày đi gặp trưởng bối nhà anh, ăn mặc phải chỉn chu một chút.

Có lẽ vì lần đầu gặp anh cô cũng mặc sườn xám nên giờ trong tủ đã chiếm một phần đáng kể.

Thẩm Khinh Bạch mặc vào soi gương một lúc sau đó quyết định khoác bên ngoài một chiếc áo măng tô dài thắt đai lưng. Như vậy người ta sẽ không nhìn thấy dáng vẻ bó sát của chiếc sườn xám bên trong.

Xuống tầng, Chung Đình Diệp đã ngồi ở bàn ăn đọc báo tài chính, nghe thấy tiếng bước chân anh ngước mắt lên.

Hôm nay cô gái nhỏ khoác bên ngoài một chiếc măng tô màu xanh lam đậm, cúc cài đến tận phần cổ áo trên cùng, thấp thoáng lộ ra phần cổ áo sườn xám kết hợp vưới chiếc thắt lưng xanh lam, tôn lên vòng eo thon gọn.

Vừa thanh lịch lại trang nhã.

“Lại đây ăn sáng.” Anh kín đáo thu lại ánh mắt, đặt tờ báo xuống rồi kéo ghế cho cô, sắp xếp đồ ăn sáng ngay ngắn ở trên bàn.

Thẩm Khinh Bạch không nhận ra ánh mắt anh vừa nhìn mình, nhận lấy đôi đũa từ tay anh, cô quay đầu nhìn quanh một lượt: “Nha Hổ đâu rồi, nó chạy đi đấu thế?”

Động tác nhai của Chung Đình Diệp khựng lại, anh ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt thoáng chút tối đi.

Câu đầu tiên không phải hỏi anh mà là hỏi chó, anh im lặng một lúc rồi hờ hững nói: “Dì mang nó xuống tầng đi dạo rồi.”

“Ồ vậy à, vậy lần sau em sẽ dậy sơm hơn để tự mình dắt Nha Hổ đi dạo.”

Chung Đình Diệp: “. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch vừa uống sữa vừa liếc nhìn anh, là cô đa nghi hay sự thật là nhu vậy? Cô có cảm giác giọng điệu của Chung Đình Diệp lúc nãy có chút lạnh lùng, chẳng nhẽ Nha Hổ đã phạm lỗi gì khiến anh tức giận?

Xem ra tối nay về nhà cô cần nói chuyện với nó vài câu, dù sao thì cả hai đều đang sống nhờ dưới mái nhà của người ta, vẫn nên học cách nhìn sắc mặt hành xử.

Vốn rất giỏi quan sát sắc mặt người khác nên sau khi lên xe Thẩm Khinh Bạch cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, giữ khoảng cách với anh, lặng lẽ gồi dịch người về phía cửa sổ.

Chiếc xe tiến vào tuyến đường chính đông đúc của thành phố, đúng giờ cao điểm nên đoạn đường này hơi tắc một chút.

Thẩm Khinh Bạch cảm thấy nhiệt độ trong xe thấp một cách lạ kỳ.

Cô nghiêng đầu ngước nhìn bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ, gió nhẹ nhàng khoan khoái, nhiệt độ lúc này khá dễ chịu. Cửa sổ xe hé mở một nửa, làn gió khẽ lướt qua má khiến người ta có cảm giác buồn ngủ.

Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh đang bận rộn làm việc, khẽ nhắm mắt lại nghĩ thầm dù gì cũng không có việc gì làm, chi bằng chợp mắt một lát.

Không ngờ cô ngủ thiếp đi thật.

Ba mươi phút sau xe dừng trước cổng trường, tài xế vẫn dừng đúng vị trí mà ngày hôm qua Thẩm Khinh Bạch đã yêu cầu.

Ngay sau khi cô nhắm mắt, Chung Đình Diệp đã biết cô ngủ rồi, thấy cô ngủ ngon như vậy anh cũng không nỡ đánh thức, thậm chí còn bảo tài xế lái xe chậm lại.

Nhưng nhìn thời gian làm việc của cô sắp đến nên cuối cùng vẫn phải gọi cô dậy.

Ánh nắng ban mai dịu dàng xuyên qua tấm kính đổ bóng lên gương mặt tĩnh lặng khi đang ngủ của cô. Giữa nhưng mảng sáng tối đan xen, hàng mi đen nhánh của cô cong vút như cánh quạ. Đôi môi mỏng khẽ chu lên khi đang ngủ say trông như vừa bỏ lỡ một món ăn ngon.

Hóa ra lúc cô không vui cũng có vài phần đáng yêu.

Bờ môi mềm mại khiến anh bất giác nhớ lại cảm giác ngọt ngào khi hôn cô đêm hôm đó, cơ thể vô thức nghiêng về phía cô, khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy một ngón tay, cô gái đang ngủ say khẽ mở mắt ra.

Trong cơn mơ màng Thẩm Khinh Bạch ngáp dở chừng, khi nhìn rõ gương mặt điển trai gần ngay trong gang tấc cô lập tức ngập miệng lại, theo phản xạ ngả người ra sau: “Đến, đến nơi rồi sao?”

Bốn mắt chạm nhau, xương hàm của Chung Đình Diệp hơi siết lại.

Anh lùi người về sau một chút, bình tĩnh đưa tay gạt sợi tóc vương trên hàng mi của cô, giọng điệu nhàn nhạt: “Ừ đến rồi.”

Thẩm Khinh Bạch hoàn hồn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy vẫn là chỗ dừng xe quen thuộc ngày hôm qua cô mỉm cười: “Cảm ơn, vậy em xuống xe trước nhé.”

Cô tháo dây an toàn, nghiêng người định xuống xe thì đột nhiên cổ tay bị người đàn ông giữ lại.

Thẩm Khinh Bạch sững sờ, quay lại nhìn người đàn ông cao lớn ở bên cạnh: “Anh còn chuyện gì à?”

“Ừm, tan làm anh sẽ đến đón em.”

Thẩm Khinh Bạch nhớ ra chuyện này liền đáp lại một tiếng ‘được’ rồi xoay người định mở cửa, nhưng cô phát hiện cổ tay mình vẫn bị anh nắm chặt chưa buông ra, cô chớp chớp mắt: “Còn. . .còn chuyện gì khác sao?”

Chung Đình Diệp nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cô, chậm rãi nói: “Có phải em quên gì rồi không?”

Thẩm Khinh Bạch ngơ ngác, chưa kịp hiểu ý trong lời nói của anh.

Sau một lúc, cô chân thành hỏi lại: “Hay anh gợi ý đi, rốt cuộc em đã quên gì vậy?”

Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông bao trọn hình bóng cô, giọng anh hơi khàn khàn: “Giữa vợ chồng với nhau không cần một nụ hôn tạm biệt à?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com