Tình Trường Kiếp Thượng

Chương 6



Nghe thấy lời nàng nói, đồng tử hắn thoáng qua một tia u ám, nắm tay bên người cũng siết chặt lại.

Mọi uất ức chỉ hóa thành một câu. “Xin lỗi.”

“Cố thần y đến đây vì cớ gì. Ngươi và ta đã hòa ly, đáng lẽ không còn giao tình.”

Lời vừa dứt, giọng điệu lạnh nhạt, nhưng người trước mặt lại không giữ được bình tĩnh.

“A Dao, ta chưa từng đồng ý hòa ly. Ta biết nàng hiểu lầm điều gì, lần này đến đây chính là để giải thích với nàng.”

“Ta có thể nói một lời chăng.”

Hắn nhanh chóng bước lên, định nắm lấy tay nàng, nhưng bị Tiểu Thúy chắn lại.

“Không có gì để nói, ta chỉ muốn hòa ly.”

Chỉ một yêu cầu này, nàng không ngu ngốc, có phải hiểu lầm hay không, nàng đều nhìn rất rõ.

“Cố thần y, tiểu nữ nghịch ngợm, e không xứng với ngài. Chi bằng vui vẻ chia tay, để cả hai tốt hơn.”

Phụ thân lên tiếng, lời nói tựa như trách mắng nàng, nhưng từng chữ đều đứng về phía nàng.

Phụ thân không rõ vì sao nàng muốn hòa ly, nhưng ông biết, nàng chưa từng làm sai.

Mọi quyết định của nàng, ông đều ủng hộ.

“Nhạc phụ. Hoài Triệt biết lỗi, chỉ mong A Dao cho con một cơ hội, con tuyệt đối sẽ không để nàng chịu thêm chút tổn thương nào.”

Ánh mắt hắn đầy vẻ chân thành.

Không biết Tiểu Thúy đã tránh sang bên tự lúc nào, để hắn bắt lấy tay nàng.

Nàng vừa định hất tay hắn ra, lại phát hiện bản thân không thể khống chế mà mở miệng nói.

“Phụ thân, con sẽ theo hắn trở về, nghe xem hắn giải thích ra sao.”

Nàng kinh hoàng trừng mắt nhìn Cố Hoài Triệt, trong lòng dấy lên oán hận, hắn vậy mà lại dùng thuốc với nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù nàng tức giận thế nào, trên mặt cũng không lộ ra chút biểu hiện.

Hắn không dám nhìn thẳng vào nàng, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, hướng về phụ thân cáo từ.

Nhìn mình bị dẫn ra khỏi phủ, nàng nóng lòng đến rơi nước mắt.

Phụ thân cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường, cất giọng ngăn lại. “A Dao, con thật sự muốn theo hắn trở về sao.”

Nàng nhìn vào mắt phụ thân, ra sức lắc đầu, nước mắt càng lúc càng nhiều.

Nàng muốn nói. Con không muốn, con không muốn đi cùng hắn.

Nhưng lời nói ra lại hóa thành. “Con muốn, chỉ là có chút đa sầu đa cảm, phụ thân không cần lo lắng.”

“Tiểu tế sẽ chăm sóc tốt cho A Dao. Thân thể của nàng, ta sẽ chữa khỏi, nhạc phụ cứ yên tâm.”

Ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm lên mặt nàng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, nhưng nàng chỉ cảm thấy ghê tởm.

Nam phụ thần y, dùng thuốc có thể g.i.ế.c người vô hình, huống chi là khống chế người khác.

Nhưng trước đây, những thủ đoạn này của hắn, nàng chưa từng thấy qua.

Nàng chưa từng nghĩ, Cố Hoài Triệt lại vô sỉ đến mức này.

Dẫu lòng đầy không cam, nàng vẫn phải trơ mắt nhìn bản thân bị hắn và Tiểu Thúy từng bước từng bước rời khỏi phủ, lên xe ngựa của Cố Hoài Triệt.

Xe bắt đầu lăn bánh, cảm giác bị khống chế của nàng cuối cùng biến mất.

Cơn giận dâng lên trong lòng, nàng giơ tay, mạnh mẽ tát một cái lên mặt Cố Hoài Triệt.

Hắn không tránh, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng, khóe môi ẩn hiện vết máu.

“A Dao, nàng đã nguôi giận chưa.”

Hắn cúi đầu, trong mắt hiện lên một mảnh u ám.

Hắn đã giải dược kia, nhưng tay vẫn ôm lấy nàng, càng lúc càng chặt, như sợ rằng nếu buông ra, nàng sẽ hoàn toàn biến mất.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com