Tình Trường Kiếp Thượng

Chương 3



Hắn luôn khiến nàng vui lòng, nhưng khi nhận ra trái tim mình rung động, nàng bắt đầu trốn tránh, giữ khoảng cách.

 

Hôm ấy trời mưa lớn, hắn đứng trong mưa, không ngừng gọi “A Dao”, trong tay vẫn ôm chặt hộp bánh hoa quế mang đến cho nàng.

 

Lòng nàng mềm đi, nghĩ rằng câu chuyện đã kết thúc, bèn mở cửa.

 

Hắn ôm chặt lấy nàng, đôi mắt đỏ hoe, trịnh trọng hứa hẹn một đời một kiếp.

 

Khi ấy, ánh mắt hắn ngập tràn yêu thương, nàng đã nghĩ, bọn họ thật sự có thể.

 

Nhưng tiếc thay, nàng cuối cùng vẫn sai rồi.

 

3

 

“Vậy tiểu thư, chúng ta có nên về nhà không.” Tiểu Thúy khẽ thở dài, cũng hiểu rõ ý tứ của nàng.

 

“Ta nhớ phụ thân rồi.” Nàng giơ tay lau vết m.á.u nơi khóe môi, liền bảo Tiểu Thúy mang giấy bút tới.

 

Nàng không muốn dây dưa, cũng chẳng muốn tranh giành, kẻ qua đường như nàng, sao có thể so bì với nữ chính.

 

Khi nàng đến trước viện của Cố Hoài Triệt, ngoài cửa đã có thêm hai gã thị vệ.

 

Chữ “Thanh” chói mắt trên áo họ khiến nàng biết rõ, đó là người của nữ chính Hứa Gia Hòa.

 

Chưa kịp phản ứng, một thanh kiếm sắc đã đặt ngang cổ nàng, một vết m.á.u mảnh lập tức hiện lên.

 

“Tiểu thư.” Tiểu Thúy trừng mắt nhìn kẻ đó, muốn lao tới đẩy ra, nhưng nàng giữ chặt thị nữ lại.

 

“Cố Hoài Triệt là phu quân của ta.”

 

Lời vừa dứt, thanh kiếm mới biến mất, nhưng bọn họ vẫn chắn trước cửa, giọng lạnh lùng:

 

“Cố thần y không cho phép bất kỳ ai vào.”

 

Nàng đứng ngẩn tại chỗ, trong lòng dâng lên nỗi cay đắng.

 

Trước kia, viện của hắn, nàng có thể tùy ý ra vào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù có nhiều quý nhân đến chữa bệnh, người canh gác cũng không ít, nhưng mỗi lần, hắn đều đặc biệt căn dặn: “Phu nhân của ta, không cần ngăn cản.”

 

Hắn từng nói rằng, bất kể thời gian hay địa điểm, chỉ cần nàng muốn, đều có thể vào.

 

Nhưng giờ đây, hắn lại nói “bất kỳ ai”.

 

Trong đó, cũng bao gồm cả nàng.

 

Ba năm tình cảm, dù không sâu đậm, nhưng lại khắc cốt ghi tâm.

 

Sự thay đổi trước sau quá lớn khiến tim nàng đau nhói.

 

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của thị vệ, nàng nuốt ngược nước mắt, khẽ lui về sau. “Quấy rầy rồi.”

 

Tiểu Thúy lớn lên cùng nàng từ nhỏ, sao có thể không hiểu ý nàng.

 

Dẫu lòng không cam, thị nữ vẫn im lặng đi theo, cùng nàng chờ ngoài viện.

 

Mặt trời gay gắt, nàng cảm thấy thân thể lảo đảo, nhưng nàng không thể rời đi.

 

Nàng sợ mình sẽ d.a.o động, sẽ muốn ở lại.

 

Dẫu trước mắt mơ hồ, nàng vẫn đứng tại chỗ.

 

Nàng không biết đã đợi bao lâu, có lẽ đến lúc hoàng hôn, mới thấy bóng dáng Cố Hoài Triệt.

 

Người thanh niên đi ngược ánh sáng, khuôn mặt ôn hòa như ngọc lúc này mang theo vẻ mỏi mệt.

 

Tóc tai vốn luôn chỉnh tề nay lại rối bời.

 

Nàng chỉ từng thấy dáng vẻ tiều tụy này của hắn khi nàng phát bệnh.

 

Nàng vẫn nghĩ, đó là điều thuộc về nàng.

 

Nhưng khi thấy hắn bây giờ, lòng chợt dấy lên sự châm biếm.

 

Những lời như “tâm ái nàng”, “chẳng phụ nàng”, tất cả đều là giả dối.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com