[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôn lễ nhà họ Đinh, rốt cuộc tan thành mây khói.
May mắn thay, lần này nhà họ Đinh hoàn trả lễ vật đầy đủ, lại còn bày tiệc khoản đãi tân khách để chuộc lỗi.
Chư vị thương gia đều là kẻ tinh tường, dẫu trong lòng đã mơ hồ đoán ra vài phần nội tình, nên cũng không ai lên tiếng hỏi nhiều.
Huống hồ, với họ mà nói, đây là chuyện tốt, nhà họ Đinh vốn là khối thịt béo bở, giữa những chén rượu và lời khách xáo, ánh mắt họ nhìn ta cũng đã vương chút tính toán.
Ta không có tâm tư xã giao, chỉ lấy lệ vài câu rồi trở về thư phòng chỉnh lý sổ sách.
Đã gần bốn năm không chạm vào sổ sách, nay vừa mở lại, đầu óc liền choáng váng.
Nửa tháng sau đó, ta gần như ăn ngủ tại thư phòng, ngày ngày chìm trong đống con số, cuối cùng cũng thu về kinh nghiệm đã mất.
Tự thấy bản thân vất vả, ta quyết định tự thưởng một bữa tiệc nhỏ.
Liền cùng chưởng quầy của Ngọc Phong Các hẹn trước một phòng riêng.
Nào ngờ đến nơi, chưởng quầy lại khẽ giọng nói:
“Tểu thư, tửu lâu hôm nay đã bị bao trọn.”
“Tửu lâu nhà ta, lại không cho ta vào?”
Chưởng quầy thấy vậy liền hốt hoảng cúi người:
“Là một vị thiên kim tiểu thư của quan gia…”
Chuyện này cũng có khi xảy ra.
Có lúc những nhân vật quyền quý đột ngột đến, yêu cầu bao sạch toàn bộ, dân không tranh nổi với quan, nên đành chấp nhận.
Ta mỉm cười bao dung:
“Là vị nào mà trận thế lớn đến thế, dọn sạch như vầy?”
Chưởng quầy thở phào một hơi:
“Là ái nữ của đại tướng quân tiểu thư nhà họ Hà.”
Tim ta chợt chùng xuống, như rơi vào hầm băng, phảng phất bị hàng ngàn mũi kim đ.â.m xuyên qua, lại bị giày xéo dưới gót chân người.
“Ngươi… nói ai cơ?”
Chưởng quầy thấy sắc mặt ta tái nhợt, vội im bặt.
Hồng Tú khẽ hỏi:
“Tiểu thư, người không khỏe sao?”
Ta lắc đầu, bảo các nàng chờ bên ngoài, một mình bước vào tửu lâu.
Vừa vào liền thấy ngoài phòng bao tầng hai có hai người canh giữ.
Ánh mắt bọn hắn sắc bén, thân hình vạm vỡ, vừa nhìn đã biết là kẻ luyện võ lâu năm.
Khách trong lâu đã được giải tán, không khí yên ắng, trong sự tĩnh mịch, vang lên giọng một nữ nhân quen thuộc, vừa cười khúc khích, vừa mang theo vài phần e lệ:
“Ca ca yên tâm, phụ thân thiếp đã nói, nhà họ Hà nhất định dốc toàn lực trợ giúp.”
Giọng nói đó, ta cả đời cũng không thể quên là Hà Oánh.
Nàng sao lại có thể sớm như vậy đã dính dáng đến Doanh Kiền?
Ta chec sững tại chỗ.
Là vì ta trọng sinh, đuổi Doanh Kiền đi, nên hắn mới sớm cấu kết với nàng?
Hay vốn dĩ, đời trước cũng là lúc này, bọn họ đã bắt đầu cấu kết?
Nếu là cái sau vậy tức là, trong khi cùng ta chuẩn bị thành thân, hắn đã lén lút dây dưa với nàng ta?
“Ai đó!”
Thị vệ thấy ta bước vào, liền quát lớn.
Chưa kịp phản ứng, cửa phòng bao đã bị đẩy ra.
Một nữ tử mặc kỵ trang đỏ nhạt bước ra, dung nhan diễm lệ, ánh mắt ngạo mạn.
Bên cạnh nàng là một nam tử đeo nửa mặt nạ, chỉ lộ đôi môi mỏng, nhưng ta chỉ thoáng nhìn đã nhận ra, người đó chính là Doanh Kiền.
Hà Oánh nhìn ta từ đầu đến chân:
“Ngươi là ai?”
Khí chất nàng kiêu ngạo, tựa đóa mẫu đơn nở rộ, cao quý đến mức khiến người khó thở.
Ta nhìn vào cặp mắt cong cong kia, đời trước chính ánh mắt ấy cũng từng nhìn ta đầy độc ý.
“Này! Bản tiểu thư đang hỏi ngươi đó!”
Nàng nói rồi định rút roi sau lưng, nhưng lại khựng lại, liếc trộm sang Doanh Kiền, bèn bất mãn bỏ tay xuống.