Không ai ngờ bệnh tình của Tô Yến lại xấu đi nhanh như vậy.
Khi Norn vừa bước ra khỏi phòng cách ly, máy theo dõi nhịp tim của Tô Yến đã phát ra tiếng còi cảnh báo chói tai.
Lần này thực sự là cuộc đua với Tử Thần.
Norn không nhìn thấy cảnh tượng trong phòng cấp cứu, thính giác cũng bị ảnh hưởng nặng nề do nhiễm xạ thời gian gần đây, chỉ có thể kéo lê cơ thể yếu ớt tựa vào tường ngoài phòng cấp cứu mà chờ đợi.
"Không thể chần chừ nữa, nếu còn không dùng thuốc, sẽ thực sự không kịp đâu."
"Nhưng thuốc vẫn chưa được tinh chỉnh lần cuối, tuy dữ liệu mấy lần thử nghiệm trước đều rất khả quan..."
Nghe cuộc tranh luận giữa Kinh Trập và Flay, Norn nhắm mắt lại rồi mở ra, ánh mắt kiên định, "Dùng thuốc đi."
"Cậu hải tin tưởng Yến Yến, trước đây có nhiều tình huống nguy hiểm như vậy em ấy đều vượt qua được, lần này còn có thuốc nhắm mục tiêu, không lý nào lại không qua được." Ánh mắt Norn lóe lên một tia kiên định.
Việc sử dụng loại thuốc mới này, vốn vẫn còn trong giai đoạn thực nghiệm, theo quy định cần phải có sự ký kết giấy cam kết đồng ý từ người nhà.
"Tôi có quyền thay Yến Yến quyết định, đúng không?" Norn ra hiệu hỏi Kinh Trập.
Hai trí tuệ nhân tạo cấp cao im lặng trong chốc lát, nghĩ đến mấy ngày qua vì thử thuốc, Norn với thân phận là trùng vương, đã nhiều lần làm cho gen của mình sụp đổ không chỉ một lần, ngay cả Kinh Trập cũng không thể thốt ra lời trách cứ nào.
"Được."
Cuối cùng Kinh Trập gật đầu, "Flay, tiến hành tiêm thuốc đi."
Khi ống thuốc trong suốt được tiêm vào cánh tay của Tô Yến, tất cả mọi thứ còn lại đều giao phó cho bản thân Tô Yến.
Cuộc chiến giữa tế bào tái sinh và tế bào sụp đổ, chỉ có thể dựa vào chính Tô Yến.
Giờ tiêm thuốc nhắm mục tiêu đầu tiên.
Tình trạng tim của Tô Yến dần ổn định, nhịp tim bắt đầu trở lại bình thường.
Giờ tiêm thuốc nhắm mục tiêu thứ ba.
Toàn thân Tô Yến bắt đầu co giật dữ dội, nôn mửa, sốt cao không hạ, các chỉ số sinh tồn tụt xuống mức cực thấp, thậm chí còn xuất hiện dấu hiệu suy hô hấp.
Cánh tay y tế của Flay không ngừng hoạt động, các biện pháp hỗ trợ y tế thay nhau triển khai.
Nhưng lúc này, Tô Yến đã không còn cảm giác gì nữa.
Cơ thể từng chịu đựng bệnh tật giày vò suốt bao ngày cuối cùng cũng được giải thoát, nhẹ bẫng chưa từng thấy, như cá trở về với nước, mặc cho những đợt sóng cuốn đi, bồng bềnh trôi dạt vào đại dương bao la vô tận.
......
"Yến Yến? Hôm nay lại không uống thuốc hả? Đã nói bao nhiêu lần rồi, chẳng chịu nhớ gì cả!" Tô Hi Nhĩ trông có vẻ thô lỗ nhưng thực ra rất dịu dàng, bẹo nhẹ má Tô Yến.
"Mẹ ơi?" Tô Yến ngơ ngác chớp mắt, theo bản năng nhào tới ôm lấy Tô Hi Nhĩ, "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm..."
Tô Hi Nhĩ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Tô Yến.
Đó là một cái ôm mà suốt bao nhiêu đêm khuya Tô Yến vẫn luôn khắc khoải nhớ nhung — nhẹ nhàng, trong trẻo, mang theo hương nắng ấm áp.
"Cuối cùng mẹ cũng tới đón con rồi sao?"
Tô Hi Nhĩ khẽ thở dài, đưa tay vuốt v e mái tóc mềm mại của Tô Yến, "Yến Yến quên rồi sao? Có một người vẫn luôn chờ con đấy."
Ai cơ?
Đôi mắt Tô Yến nhòa lệ, cổ họng như bị thứ chất lỏng nóng bỏng và chua xót chắn ngang, nghẹn ngào không thể thốt nên lời.
Đối diện với ánh mắt khẩn cầu thiết tha của Tô Yến, Tô Hi Nhĩ mỉm cười dịu dàng, nhưng động tác lại dứt khoát đẩy Tô Yến ra xa, "Mẹ yên tâm giao con lại cho người đó rồi..."
Cái gì? Mẹ? Mẹ!
Mẹ lại muốn bỏ lại con một mình sao?
Giống như một cơn gió nhẹ nhất trong buổi trưa mùa hạ, Tô Yến bị đẩy càng lúc càng xa, chỉ có thể mở to mắt nhìn bóng dáng của mẹ mờ dần, biến mất trong vô vọng.
Không——
Tô Yến vùng vẫy, cố gắng muốn giữ lấy bóng hình đó, nhưng tất cả đều vô ích.
Đừng bỏ con lại mà......
Những giọt nước mắt nóng hổi và mặn chát tuôn rơi, làm nhòa đi mọi hình ảnh trước mắt.
"Yến Yến."
Ai... ai đang gọi mình? Tô Yến mơ màng nghĩ.
Âm thanh ấy như vọng về từ khắp bốn phương, quen thuộc lạ thường.
"Yến Yến."
Giọng nói trầm ổn và mạnh mẽ dần dần trở nên rõ ràng hơn. Một luồng nhiệt ấm áp nắm chặt lấy cổ tay lạnh ngắt của Tô Yến.
Tô Yến theo phản xạ quay đầu lại—
Đó là một đôi mắt tím thẫm tuyệt đẹp, rực rỡ như ánh chiều tà đầu tiên trên bầu trời.
Nhưng trong đôi mắt ấy, lúc này chỉ có hình bóng duy nhất của Tô Yến.
"Yến Yến, chúng ta về nhà thôi."
Những ký ức từng bị lãng quên gào thét ùa về, Tô Yến mở to mắt, còn chưa kịp nói gì đã bị bóng tối vô tận nuốt trọn.
Những cơn đau đớn và nặng nề quen thuộc lại một lần nữa siết chặt lấy tứ chi và cơ thể hắn, nhưng lần này, Tô Yến không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Vẫn còn người......đang chờ hắn......
Mười hai giờ sau.
Tình trạng cuối cùng cũng chuyển biến trong chuỗi thời gian dài dằng dặc chìm trong nguy kịch: Tô Yến cuối cùng đã có phản ứng miễn dịch bình thường.
Điều đó có nghĩa là giai đoạn nguy hiểm nhất đã qua, cơ thể Tô Yến đón nhận làn sóng hồi phục đầu tiên.
Flay và Kinh Trập đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, còn Luka và Dora — những người luôn canh giữ ngoài cửa — thì òa khóc vì mừng: Họ không còn phải lo rằng Vương của họ sẽ gục ngã nữa.
Chỉ có Norn, vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, ngồi bên giường bệnh của Tô Yến, ánh mắt không chớp lấy một lần, chăm chú dõi theo người nằm trên giường qua lớp kính của buồng vô trùng.
Ba mươi lăm giờ sau.
Flay tiêm thêm một liều thuốc nhắm đích, Tô Yến vẫn còn sốt âm ỉ, nhưng điều đáng mừng là: quá trình suy thoái nội tạng cuối cùng cũng bị ngăn lại.
Năm mươi sáu giờ sau.
Tô Yến, người nằm trên giường bệnh, cuối cùng cũng mở mắt.
Ngay khoảnh khắc đầu tiên khi tiêu cự lấy lại, xuyên qua lớp kính buồng vô trùng, ánh mắt Tô Yến đã chuẩn xác bắt gặp ánh nhìn của Norn.
Cánh tay y tế của Flay bắt đầu kêu vo vo bận rộn, đèn báo hiệu của Kinh Trập cũng nhấp nháy điên cuồng.
Không xa nơi đó, tại Tòa nhà Chính phủ Thủ đô, Tiêu Mịch Sơn nhận được tin tức và mỉm cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Ở xa hơn, trên văn minh cơ khí, các loại robot lớn nhỏ như được hồi sinh, nhanh chóng dọn dẹp làm vệ sinh khắp tinh cầu, quét đi bầu không khí ảm đạm trước đó.
Trong phòng bệnh, Norn vừa mừng vừa xót xa, nhìn Tô Yến, ánh mắt ánh lên những tia sáng ấm áp, khàn khàn nói, "Đừng nói gì cả, anh biết, anh biết mà."
Đôi mắt đen láy của Tô Yến ánh lên niềm vui rạng rỡ như hồ sao dưới bầu trời đêm:
"Tôi từ chối biến thành tro bụi, vì vậy tôi đã ngược dòng, vượt qua dòng lũ của entropy, để tại cõi vĩnh hằng, gặp lại anh."
GIẢI THÍCH:
"Tôi từ chối biến thành tro bụi" tức là người nói không muốn cam chịu tiêu vong, không muốn bị số phận xóa nhòa.
"Vì vậy tôi đã ngược dòng, vượt qua dòng lũ của entropy": Ý ở đây là: mặc dù thế giới ngày càng hỗn loạn, suy tàn theo quy luật tự nhiên (entropy), người nói vẫn đi ngược lại dòng chảy ấy — chống lại sự suy tàn, không thuận theo sự mất trật tự đó.
"Để tại cõi vĩnh hằng, gặp lại anh": Người nói mong muốn, sau khi vượt qua mọi hỗn loạn và suy tàn, sẽ gặp người kia ở một nơi vượt thời gian, một nơi bất diệt.
Câu này mang tính lãng mạn + triết lý rất sâu sắc: Nó nói về sự kiên định, chống lại số phận, vượt qua sự hỗn loạn của thế giới chỉ để giữ lời hứa gặp lại người mình yêu thương ở nơi vĩnh cửu.
————
Sau đó, mọi việc dường như đều tiến triển thuận buồm xuôi gió.
Cơ thể của Tô Yến từng ngày một hồi phục, dưới sự chăm sóc chu đáo của Norn, mỗi ngày ba bữa chính, cộng thêm trà chiều và bữa khuya — sắc mặt Tô Yến càng lúc càng hồng hào.
Trong thời gian dưỡng bệnh, có vô số người lớn nhỏ thay nhau đến thăm hỏi.
Người đầu tiên chính là giáo sư Kiều. Thân thể của vị lão giáo sư vốn không khỏe, nên lần này chuyện Tô Yến suýt chết đã bị giấu kín với ông. Vì vậy, khi ông run rẩy bước vào phòng bệnh của Tô Yến, Giáo sư Kiều đã trở thành người duy nhất chỉ thẳng vào mặt Norn và Tô Yến mà mắng cho một trận.
Những người có mặt như Đường Ngưng đều vui mừng đứng xem, thậm chí còn âm thầm vỗ tay: Giáo sư Kiều mắng rất đúng, tiện thể mắng thay luôn cho bọn họ! Trời biết khi họ nghe tin thầy Tô nguy kịch, suýt nữa thì vội vàng bay thẳng lên trời vì lo lắng!
Sau đó, Luka và Dora đến thăm Tô Yến, không thể trực tiếp thúc giục Norn quay lại làm việc, chỉ có thể âm thầm nước mắt lưng tròng đi cầu xin Kinh Trập và Flay: Mau mau để điện hạ khỏe lại đi! Nếu không, mọi việc lớn nhỏ của toàn bộ trùng tộc đều phải qua tay bọn họ duyệt xét, mệt muốn chết rồi!
Tiếp đó là Tiêu Mịch Sơn dẫn theo phu nhân mình tới, nhân lúc Tô Yến còn chưa thể xuống giường, tranh thủ "vỗ béo" Norn bằng vô số khẩu lệnh tươi mới. Cuối cùng vẫn là phu nhân Tiêu không chịu nổi, đuổi thẳng Tiêu Mịch Sơn ra ngoài, mới chịu thôi.
"Quan hệ hai người thật tốt." Tô Yến mỉm cười nói, giờ sức khỏe hắn đã khá hơn nhiều, có thể ngồi dậy trò chuyện.
"Quá khen, quá khen, vẫn là tình cảm giữa ngài và trùng vương mới thực sự khiến người khác ngưỡng mộ. Vì ngài mà thí nghiệm thuốc, chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ thấy trùng vương nặng tình biết nhường nào..."
Tô Yến nghe vậy, chân mày khẽ nhíu lại.
Cạnh đó, cả người Norn chấn động: Xong rồi, chuyện này anh còn chưa kịp nghĩ cách làm sao để nói với Yến Yến!
Hai người lại vui vẻ trò chuyện thêm một lúc lâu, mới lưu luyến chia tay.
Là công cụ đưa tiễn, Norn tiễn xong Tiêu Mịch Sơn và phu nhân, quay đầu lại đã thấy ánh mắt sắc bén của Tô Yến đang gắt gao dán chặt lấy mình.
"Nói đi, chuyện là thế nào."
Ánh mắt Tô Yến quét một vòng quanh phòng, "Còn ai đồng lõa thì cũng ra luôn đi."
Flay và Kinh Trập vốn định theo chủ nghĩa "chết bạn chứ không chết mình", đang định chuồn êm thì bị một câu của Tô Yến đóng đinh tại chỗ.
Với uy thế tối cao trong gia đình, Tô Yến hừ lạnhg, "Sao? Không ai chịu mở miệng à?"
Norn, một đời tung hoành sa trường, chưa từng sợ bất kỳ ai, duy chỉ có Tô Yến là ngoại lệ — là bảo bối anh cam tâm tình nguyện đầu hàng, tự đưa cổ ra chịu phạt.
"Yến Yến......"
Norn thở dài, bất đắc dĩ nhìn Tô Yến, "Vào thời điểm đó, đó là điều duy nhất anh có thể làm để cứu em..."
Tô Yến mím chặt môi, lòng có chút chua xót, "Em biết, nhưng em giận không phải vì chuyện đó."
Norn lập tức mờ mịt: chỗ này đúng là phạm vi kiến thức mù tịt của anh.
"Em tức giận vì mọi người giấu em!"
Loại chuyện lớn thế này, mà người trong cuộc là hắn lại phải nghe từ miệng người ngoài.
Tô Yến có chút uất ức.
"Chuyện này là lỗi của anh hết, do anh không nghĩ ra cách nào để nói với Yến Yến, nên mới chậm trễ tới tận bây giờ." Norn chẳng thể chịu nổi khi thấy Tô Yến thế này, ôm chặt người trong lòng vừa dỗ vừa năn nỉ, "Đều là lỗi của anh, lỗi của anh, Yến Yến đừng giận nữa được không?"
Tô Yến được dỗ ngọt đến mềm lòng, lười biếng rúc trong lòng Norn, rầm rì cọ qua cọ lại.
"Sức khỏe anh ổn rồi chứ?"
Là một trong những chủng tộc có khả năng tự chữa lành "bi3n thái" nhất trong vũ trụ, cơ thể Norn hồi phục cực kỳ nhanh.
Ngay khi không còn tiếp xúc gần với nguồn bức xạ, tổn thương liên tục cũng chấm dứt, và cơ thể anh bắt đầu quá trình tự tái tạo.
Thế nên mới dễ dàng giấu được Tô Yến trong suốt thời gian mê man chưa tỉnh.
"Anh đã khỏe từ lâu rồi, anh là trùng vương mà!"
Tô Yến lại từ trong lòng Norn chui ra, ra lệnh cho Flay, "Flay, kiểm tra tổng quát lại cho Norn lần nữa đi."
"Anh thật sự ổn mà, Flay cũng đã kiểm tra cho anh rồi." Norn còn cố gắng giãy giụa, hiếm lắm mới có lúc không ai quấy rầy, có thể yên ổn hưởng thụ thế giới hai người, thế mà lại bị lôi đi kiểm tra?
Nhưng thái độ của Tô Yến cực kỳ cứng rắn, "Không được! Mau đi kiểm tra lại đi!"
Norn: ? Thôi được rồi.
Noren đành bước đi, mỗi bước đều quay đầu lại ba lần, lưu luyến không nỡ rời.
Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, Tô Yến mới rụt rè hỏi Flay, "Nghe nói......tiếp xúc bức xạ sẽ......ừm......gây rối loạn chức năng?"
Flay: "......Đúng vậy."
"Vậy......kiểm tra kỹ cho Norn nhé?"
Flay lập tức bừng tỉnh đại ngộ — thì ra điện hạ yêu cầu kiểm tra lần hai là vì cuộc sống hạnh phúc sau này! =))))
Vậy nên Flay nghiêm túc gật đầu, "Điện hạ yên tâm, tôi nhất định kiểm tra thật kỹ!"
Bên kia trong phòng kiểm tra, Norn đột nhiên hắt xì: "Hắt xì ——"
Trong lòng còn ngọt ngào nghĩ: Hóa ra Yến Yến đã sớm nghĩ đến mình rồi~