Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi

Chương 39



Trò chuyện một lúc, Norn liền ép Tô Yến đi nghỉ ngơi.

 

Luka ngồi trong phòng khách, thỉnh thoảng lại thò đầu ra nhìn, hai tay đặt lên đầu gối một cách lúng túng.

 

"Cái đó... chúng ta, trùng hậu là...?"

 

Lông mày của Feige khẽ giật một cái, nhớ lại cảnh tượng những chiến hạm dày đặc giăng kín bầu trời, anh ta cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt, "Vẫn là vương có ánh mắt tinh tường."

 

"Vậy sau này chúng ta có thể bỏ cái danh 'mù chữ vũ trụ' được không?"

 

"Còn phải xem ý của vương..."

 

Hai người nhìn nhau một cái, lập tức hiểu ý mà bật cười.

 

Norn bước vào phòng khách, vừa hay nhìn thấy hai con trùng đang cười ngốc nghếch.

 

"Mặt mũi các ngươi tiến hóa thất bại à?"

 

"Vương!"

 

Cả hai lập tức đứng nghiêm, có chút xấu hổ mà xoa xoa tay.

 

"Người đâu?"

 

Một câu không đầu không đuôi, nhưng Luka và Feige lại hiểu ngay lập tức.

 

"Nhốt trong gara rồi, ngài muốn đi xem không?"

 

Sắc mặt Norn lạnh xuống, sải bước đến gara.

 

Việt Tu bị còng tay giam ở góc gara, hai mắt nhắm nghiền, cả người đầy máu, rõ ràng đã hôn mê từ lâu.

 

Bên cạnh còn có hai bộ cơ giáp hình người đang canh giữ, nòng súng điện từ chĩa thẳng vào anh ta, chỉ cần có bất kỳ động tĩnh bất thường nào, Kinh Trập sẽ không ngần ngại mà bóp cò.

 

Norn dừng chân trước mặt Việt Tu, ánh mắt lạnh lẽo, hơi nâng cằm ra hiệu, "Đánh thức hắn."

 

Đối với trùng tộc, có vô số cách để đánh thức một kẻ bất tỉnh.

 

Feige hé lộ phần xương gai sau lưng, đâm vào người Việt Tu, chất độc k1ch thích thần kinh hưng phấn lập tức truyền vào cơ thể anh ta.

 

Chỉ trong vòng hai, ba giây, Việt Tu đã từ từ tỉnh lại.

 

Norn tiến lên một bước, giẫm lên lồ ng ngực lõm xuống của Việt Tu, giọng điệu chậm rãi mà âm trầm, "Lá gan của ngươi đúng là lớn hơn ta tưởng."

 

"Ư..."

 

Cơn đau dữ dội bất ngờ khiến khuôn mặt Việt Tu trở nên vặn vẹo, nhưng vì chất độc của Feige mà không thể ngất đi lần nữa, "Không..."

 

Chỉ cần nhớ đến dáng vẻ yếu ớt của Tô Yến trên giường bệnh, Norn liền hận đến nghiến răng, "Nói rõ ràng toàn bộ kế hoạch bắt cóc của ngươi, từ khi lên ý tưởng đến khi thực hiện, có lẽ ta sẽ cân nhắc cho ngươi chết nhanh gọn một chút."

 

"Khụ khụ khụ..." Việt Tu ho ra một ngụm máu tươi, cười lạnh ngắt quãng, "Ta... không cần... toàn thây."

 

Norn không nói gì, chỉ là lực dưới chân lại nặng thêm vài phần.

 

Xương sườn gãy chậm rãi đâm vào phổi, cơn đau dưới tác dụng của độc tố càng trở nên rõ ràng. Gân xanh trên trán Việt Tu nổi lên, hơi thở dồn dập, nhưng càng thở gấp, động tác lại càng lớn, khiến cơn đau càng thêm dữ dội.

 

"Tiếp tục đi... A—"

 

Norn bất ngờ thu lại lực đạo, sắc mặt tối sầm, khó lường.

 

"Sao? Hết chiêu rồi?"

 

Hơi thở của Việt Tu dần yếu dần, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy căm hận.

 

"Ngươi tưởng rằng không nói thì bổn vương không có cách nào sao?" Norn cười nhạt, gọi đến một con trùng.

 

Sinh vật nhỏ bé có hình dáng giống chim sơn ca đậu xuống lòng bàn tay Norn, "Đi, xem thử mấy ngày gần đây hắn đã làm gì."

 

Trùng tộc được triệu hồi kêu chiêm chiếp một tiếng, vỗ cánh bay đến đỉnh đầu Việt Tu, móng vuốt của nó dần trở nên trong suốt, hóa thành những dây thần kinh tinh tế, chậm rãi luồn vào ta Việt Tu.

 

"A——!!!"

 

Bên trong tai, những sợi dây thần kinh nối liền với não bộ như bị cắt đứt từng đoạn.

 

Việt Tu đau đớn đến mức lăn lộn trên mặt đất, nhưng rất nhanh, anh ta phát hiện cơ thể mình dần mất đi sự khống chế.

 

Anh ta nhìn thấy chính mình đứng dậy từ dưới đất, quỳ gối trước mặt Norn, thân thể cúi thấp—một tư thế tuyệt đối thần phục.

 

Ngay sau đó, Việt Tu nghe thấy chính mình bắt đầu lặp lại những lời lẽ khi xúi giục Kì Sâm cùng bắt cóc Tô Yến.

 

Cảm giác đầu óc vẫn tỉnh táo nhưng thân thể lại hoàn toàn bị thao túng cuối cùng cũng khiến Việt Tu sụp đổ.

 

Miệng đang nói chuyện, nhưng khuôn mặt anh ta lại méo mó dữ tợn.

 

Norn lặng lẽ lắng nghe, sắc mặt không chút dao động, nhưng ánh mắt thì lại hướng về Việt Tu.

 

Feige và Lukagánh chịu áp lực vô hình xung quanh, cơ thể càng lúc càng cúi thấp, trong lòng không khỏi thầm oán thán: Vương đã lâu rồi chưa nổi giận đến mức này, tên Việt Tu này quả là có bản lĩnh.

 

"Đế quốc đã phái người đưa Kì Sâm đến." Giọng nói bình thản của Kinh Trập vang lên.

 

Feige và Luka đồng thời nhìn về phía Norn, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

 

"Đến cũng nhanh đấy." Norn hừ lạnh một tiếng, "Đi xem thử."

 

Phòng khách.

 

Cục trưởng Cục An toàn, La Văn, lấy khăn tay run rẩy lau mồ hôi tưởng tượng trên trán, cung kính đối diện với một robot nhỏ, "Xin... xin hỏi các hạ, Trùng vương có ở đây không?"

 

"Đợi."

 

Giọng máy lạnh lẽo mang theo âm hưởng kim loại khiến La Văn giật mình một cái, "Phải phải, lần này khiến Tô Yến điện hạ bị thương, đúng là lỗi của Đế quốc..."

 

"Điện hạ tuy được chúng ta tôn làm vương chủ, nhưng xét cho cùng vẫn là người nhân loại, oan có đầu nợ có chủ, chúng ta, nền văn minh cơ khí chúng ta sẽ không liên lụy kẻ khác." Đèn đỏ trên đầu Kinh Trập nhấp nháy.

 

"Vậy thì..."

 

"Đó cũng là ý của điện hạ."

 

La Văn không khỏi thở phào một hơi, nghĩ thầm rằng ít nhất lần này về báo cáo cũng không đến mức bị giáng chức, "Tô Yến điện hạ cao thượng như vậy, chúng ta tự nhiên sẽ có qua có lại, Kì Sâm tội ác tày trời, giao cho điện hạ xử trí đi."

 

"Em ấy không có ý định truy cứu, nhưng ngươi có phải đã quên mất trùng tộc không?"

 

Norn sải bước tiến vào, từng cử chỉ đều toát lên khí thế sát phạt sắt máu.

 

La Văn nào đã từng thấy cảnh tượng này, lập tức không thể ngồi yên, run rẩy đứng dậy, thái độ vô cùng khiêm nhường, "Lỗi... lỗi của Đế quốc, mong Trùng... Trùng tộc..."

 

Norn ngồi xuống ghế sô pha với dáng vẻ đầy bá khí, thậm chí không thèm liếc La Văn lấy một cái.

 

"Làm tổn thương trùng hậu của chúng ta, chỉ đơn giản đưa tên chủ mưu đến là xong chuyện?" Luka đứng phía sau Norn, sắc mặt khó coi.

 

"Cái này... cái này..."

 

La Văn gần như khóc không ra nước mắt, trùng hậu của các ngươi chẳng phải do Đế quốc ta làm mai sao? Bệ hạ lúc trước sao lại ghép đôi hai đại ma vương này vào với nhau chứ? Đây không phải tự chuốc phiền phức à!

 

"Cái gì mà 'cái này'? Còn không mau cút về mà suy nghĩ xem nên làm gì cho phải?!"

 

"Vâng vâng vâng." La Văn như được đại xá, liên tục gật đầu.

 

"Để người lại!" Luka nhíu mày.

 

"Được, được, được." La Văn vội vàng gọi mấy người áp giải Kì Sâm lại, sau đó lảo đảo chạy biến ra khỏi cửa.

 

Kì Sâm bị tiêm thuốc làm mất sức, miệng cũng bị bịt lại, chỉ có thể run rẩy nhìn về phía Norn.

 

"Trước tiên nhốt hắn lại." Norn phất tay, "Chắc chắn Yến Yến còn muốn hỏi hắn vài chuyện."

 

"Vâng."

 

————

 

Thủ đô, một viện nghiên cứu không mấy nổi bật đã hơn hai tháng nay không nhận được nhiệm vụ nghiên cứu mới.

 

Mấy nhân viên quầy tiếp tân buồn chán tụ tập lại với nhau, vừa soi gương dặm phấn vừa tám chuyện.

 

"Nghe gì chưa? Chuyện kho hàng ven biển mấy hôm trước ấy, người bị bắt cóc hóa ra lại là vua cơ khí đấy!"

 

"Tin lớn thế này ai mà không biết? Cả chính phủ còn phải ra thông cáo giải thích kìa."

 

"Theo tôi thấy thì bọn bắt cóc cũng thật là... bắt ai không bắt, lại đi bắt người mà cả tinh hệ không thể động vào nhất."

 

"Ê, chẳng lẽ chỉ có mỗi tôi ship cặp đôi hai đại ma đầu này à? Một kẻ mù chữ và một học bá, quá xứng đôi!"

 

"Nói đến chuyện này, cũng thấy tội cho Đế quốc ghê, vốn dĩ đế quốc là liên hôn với trùng tộc, kết quả thành ra liên hôn với nền văn minh cơ khí."

 

"Thì còn biết nói gì nữa? Hề hước thay, kẻ ngốc lại chính là chúng ta?"

 

"Hahahaha— Viện trưởng!"

 

Mấy cô gái trẻ đang cười đùa rôm rả bỗng nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng đứng ngay trước mặt, lập tức thu lại tiếng cười.

 

"Viện trưởng, chúng tôi..."

 

Người đàn ông trung niên hiền lành mỉm cười, "Giờ làm việc không phải để các cô tám chuyện bát quái đâu."

 

"...Chúng tôi không dám nữa."

 

"Trừ nửa tháng lương, chịu không?"

 

Mấy cô gái liếc nhìn nhau, ngoan ngoãn gật đầu: "Chịu."

 

Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ lắc đầu, quẹt thẻ bước vào trong viện nghiên cứu.

 

"Vốn dĩ lương đã chẳng có bao nhiêu..."

 

Giọng lẩm bẩm nhỏ xíu của mấy cô gái vang lên lờ mờ qua khe cửa.

 

Người đàn ông trung niên đẩy cửa phòng làm việc, liền thấy bên trong đã có một vị khách ngoài dự kiến.

 

"Sao cậu lại tự mình tới? Có ai nhìn thấy không?"

 

"Đừng căng thẳng vậy chứ, Đàm Quán, không ai thấy cả." Chad hờ hững đáp, "Tôi chỉ thay mặt Chủ Thượng đến hỏi thăm, tiến độ sửa chữa 'nó' thế nào rồi?"

 

Đàm Quán cẩn thận khép kín cửa phòng, sau đó lại kiểm tra xem cửa sổ đã đóng kỹ chưa.

 

Nhìn thấy một loạt động tác cẩn trọng này, Chad cuối cùng cũng bật cười chế giễu, "Thôi nào, Tô Yến cách chúng ta còn xa lắm."

 

"Cẩn thận thì đi được ngàn năm, nay Trùng Vương cũng đang ở hành tinh thủ đô, cậu cũng nên hành sự cẩn trọng, mới không làm lỡ đại sự của Chủ Thượng." Đàm Quán không tán thành thái độ tùy tiện của Chad.

 

"Cậuchuyển lời đến Chủ Thượng, Kinh Trập của Tô Yến đúng là khó đối phó, lần trước nó đã đánh cắp một phần dữ liệu lõi của "Lê Minh", khiến toàn bộ khung logic sụp đổ, việc sửa chữa vẫn cần thêm thời gian."

 

Chad ngồi trên bàn làm việc của Đàm Quán, một chân co lên tùy ý, chân kia buông thõng tự nhiên, anh ta dùng con dao nhỏ thản nhiên nạo móng tay, "Xem ra ông đúng là không bằng Tô Hi Nhĩ, chỉ sửa chữa thôi mà cũng mất từng ấy thời gian."

 

Một câu "không bằng Tô Hi Nhĩ" không nghi ngờ gì đã đâm trúng nỗi đau của Đàm Quán, "Đó là vì chuyện xảy ra quá nhanh, tôi chưa kịp phản ứng!"

 

Chad liếc Đàm Quán một cái, không nói gì.

 

Đàm Quán siết chặt nắm đấm, nửa ngày sau cười lạnh.

 

"— Vậy còn cậu thì sao? Để tiêu diệt Trùng Vương, cậu đã bày ra thế trận lớn cỡ nào? Hai tộc thậm chí còn giao chiến một trận, nhưng cậu có giết được hắn mà soán vị không?"

 

Lời này vừa dứt, sắc mặt Chad cũng tối sầm, "Ít nhất, ta đã tìm ra lá bài tẩy của Norn— hắn đã tiến hóa ra năng lực dịch chuyển không gian."

 

Lúc này, ánh nắng ngoài cửa sổ chợt u ám đi, ánh sáng trong phòng cũng theo đó mờ dần.

 

Đôi đồng tử thẳng đứng của Chad trong bóng tối phát ra tia sáng mờ mịt, trông chẳng khác nào mắt rắn đang thu mình trong bóng tối.

 

Cuối cùng, vẫn là Đàm Quán phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người, "Thôi bỏ đi, cậu và tôi cũng không cần ở đây vạch trần lẫn nhau, cậu về báo cáo đi."

 

Chad lạnh lùng nhếch môi, giơ tay kéo cửa ra, "À phải rồi, Chủ Thượng nhờ tôi nhắn ông một câu: 'Tốt nhất hãy ẩn mình trước khi Tô Yến trở về nền văn minh cơ khí, sự tồn tại của Lê Minh đã bị lộ, sớm muộn gì hắn cũng sẽ điều tra đến ông.'"

 

Dứt lời, Chad liền lách mình biến mất khỏi căn phòng.

 

Năm đó, danh tiếng của Tô Hi Nhĩ quá lớn, ông ta không thể không tránh đi mũi nhọn, vốn tưởng rằng sau khi bà ta chết, ông ta sẽ không cần phải ẩn nhẫn nữa, nhưng không ngờ...

 

"Tô Hi Nhĩ, Tô Yến."

 

Thôi vậy, đành tiếp tục nhẫn nhịn thêm vài ngày.

 

Đôi mắt Đàm Quán lóe lên, sau đó lập tức bấm gọi một cuộc liên lạc, "Cho tôi một trận hỏa hoạn, viện nghiên cứu này, chuẩn bị biến mất."

 

"Nhớ kỹ, lửa phải lớn, phải dữ dội, tốt nhất... toàn bộ thủ đô đều có thể nhìn thấy trận hỏa hoạn này."

 

-----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

 

Luka, Feige: Vương cố lên! Dẫn dắt chúng ta ra khỏi vùng đất IQ thấp!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com