Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi

Chương 36:



Tin tức về việc làm Tô Yến sắp kết hôn với trùng tộc nhanh chóng lan ra khắp thủ đô.

 

Nhóm Đường Ngưng kinh hãi, vội vàng gọi một cuộc video cho Tô Yến.

 

"Thầy Tô! Hay là chúng ta chạy trốn đi!"

 

Lúc đó Tô Yếnđang phân tích nửa chừng quả cầu hình ảnh của mẹ Tô, từ giữa vô số phép tính phức tạp, hắn ngẩng đầu lên với ánh mắt mơ hồ, "Hả?"

 

"Đó là trùng tộc, ma đầu ở tinh tế! Nghe nói trùng vương có thể một ngụm nuốt chửng mười chiến hạm!" Lôi la lối ầm ĩ, "Thầy Tô, chúng ta mau chạy đi!"

 

Câu này sao nghe quen quen thế nhỉ?

 

Tô Yến chớp mắt, "Chuyện này..."

 

"Tranh thủ lúc trùng tộc chưa đến thủ đô, chúng ta đi về hướng hệ sao F69 trước, giờ chắc chắn không thể đến cảng hàng không được nữa, tốt nhất là kiếm trộm một con tàu tư nhân..."

 

Đường Ngưng và Kyle đã bắt đầu lên kế hoạch.

 

"Khoan đã..." Tô Yến giơ tay.

 

"Được rồi, thầy Tô, không còn nhiều thời gian đâu, mau thu dọn đồ đạc đi." Tuế Tuệ nghiêm túc nói, "Ngày mai trùng tộc sẽ tới."

 

"Đúng đúng đúng, nhanh lên!"

 

"Ê, hành động lần này của chúng ta có nên đặt tên không?"

 

"Chắc chắn rồi!"

 

"Hay là gọi là — Hành động đào hôn?"

 

Tô Yến:......

 

Các người có định để tôi nói câu nào không vậy?

 

Norn đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy cảnh tượng mấy người đang rối rít xúi giục Tô Yến bỏ trốn.

 

Norn: Nắm đấm của ông đây siết rồi lại siết.

 

Khóe mắt Tô Yến vừa vặn liếc thấy cánh tay gân xanh nổi rõ của Norn, mí mắt không kiểm soát được mà giật giật.

 

"Ờm... Đính chính một chút, trùng vương không ăn chiến hạm."

 

Bốn người trong video: ?

 

"Mọi người cũng đừng lo cho tôi, tôi có thể ứng phó được." Tô Yến cố nặn ra một nụ cười trấn an, mong giữ được sự an toàn cho bốn người Đường Ngưng.

 

"Mọi người vẫn nên chờ kết quả sau của quyền bình đẳng tri thức đi."

 

Nói xong, Tô Yến lập tức cúp điện thoại nhanh như chớp.

 

"Norn......"

 

Tô Yến quay lại, ôm lấy eo Norn, làm nũng mà cọ cọ, "Đừng giận mà."

 

Khóe miệng Norn khẽ nhếch lên trong chớp mắt, nhưng rất nhanh đã trở về trạng thái ban đầu.

 

"Bọn họ suýt chút nữa thì dụ dỗ em chạy mất, anh có thể không giận sao?"

 

Giọng điệu thản nhiên ấy khiến sống lưng Tô Yến lạnh toát.

 

"Người không biết thì không có tội mà."

 

Tô Yến ngước đầu nhìn anh, hàng mi khẽ run rẩy đầy căng thẳng, như một con bướm nhỏ chập chờn trong làn gió nhẹ.

 

"Norn......"

 

Ngữ điệu kéo dài, mềm mại và lên bổng xuống trầm một cách đầy khéo léo.

 

Trong lòng Norn hít sâu một hơi, khẽ nghiến răng một cách khó chịu

 

Thấy thế, Tô Yến lại tiếp tục tấn công, từ tư thế quỳ ngồi trên ghế nhổm lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi Norn

 

Hành động này chẳng khác nào châm dầu vào lửa, Norn lập tức giữ chặt gáy Tô Yến, kéo gần khoảng cách và hôn sâu hơn.

 

Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở giao hòa, Tô Yến vô thức siết chặt cổ áo của Norn, như người sắp chết đuối bám lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

 

Cuối cùng Norn là người buông Tô Yến ra trước, nếu tiếp tục thì e rằng sẽ xảy ra chuyện mất kiểm soát mất.

 

"......Uống thuốc đi."

 

Norn thở dốc hai hơi, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, chỉ khi cảm nhận được hơi nóng trên người dịu bớt, anh mới dám lại gần Tô Yến lần nữa.

 

Từ khi đến thủ đô đến nay, số lần anh canh Tô Yến uống thuốc đã nhiều đến mức đếm không xuể.

 

Flay sẽ điều chỉnh thuốc theo tình trạng cơ thể của Tô Yến theo thời gian thực, cố gắng giảm thiểu tối đa tác dụng phụ.

 

Hiện tại lại đổi sang vài loại thuốc mới, Tô Yến uống hết nắm thuốc với nước ấm, rồi dựa vào lưng ghế, ngây người nhìn quả cầu hình ảnh trên bàn.

 

Khi Norn thu dọn xong quay lại, thấy Tô Yến vẫn giữ nguyên tư thế như lúc trước, không hề nhúc nhích.

 

Nhớ đến việc hôm nay vừa đổi thuốc, lòng Norn đầy lo lắng, anh đưa tay xoa tóc Tô yến, "Khó chịu chỗ nào sao?"

 

"Ưm... đau."

 

Tô Yến co người lại, cuộn tròn trên ghế, đôi mắt mờ sương ngước nhìn anh, vệt đỏ ở đuôi mắt bị hơi nước làm nhòe, càng làm cho cả người trông ngây thơ và đáng thương hơn.

 

Norn nghe thấy mà lòng như bị kim châm, ánh mắt anh dịu hẳn đi, giọng nói cũng mang theo ý dỗ dành, "Đau chỗ nào? Để anh xoa cho em nhé?"

 

Tô Yến bỗng chốc lao vào lòng Norn, kéo theo cả chiếc ghế đổ rầm xuống đất.

 

May mà Norn nhanh tay lẹ mắt ôm lấy người và né sang một bên, anh bất đắc dĩ nói, "Chúng ta lên giường được không?"

 

Tô Yến mơ màng ậm ừ hai tiếng, nhưng lại vùi mặt vào lòng Norn chẳng buồn trả lời.

 

Cảm giác người trong tay nhẹ bẫng chẳng có mấy cân thịt, cơn lo lắng trong lòng Norn đạt đến đỉnh điểm.

 

Anh nhìn thấy Flay tiêm cho Tô Yến một liều thuốc an thần, hồi lâu sau mới thở dài một hơi thật nặng nề.

 

Cả người Tô Yến chìm vào lớp nệm mềm mại, hoàn toàn vô thức, trông ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.

 

Norn chăm chú nhìn gương mặt đang yên giấc của Tô Yến, yết hầu anh trượt lên trượt xuống, rồi khẽ nói, "Flay, bệnh của Yến Yến rốt cuộc thế nào rồi?"

 

"Tình hình vẫn ổn định." Giọng Flay dịu dàng, "Lần này chỉ là do một vị thuốc không hợp với cơ địa của điện hạ, ngày mai đổi thuốc là sẽ ổn thôi."

 

Ánh mắt Norntrở nên sâu thẳm, anh triệu tập một trùng tộc truyền tin.

 

"Luka."

 

"Vương?" Nghe thấy giọng Norn, Luka theo phản xạ rùng mình một cái, "Ngài lại có gì sai bảo sao?"

 

"Sự sụp đổ gen, cậu biết được bao nhiêu?"

 

"Sụp đổ gen......thường gặp ở trùng tộc cấp thấp." Luka ngừng lại một chút, lục lọi ký ức truyền thừa của mình để tìm kiếm thông tin liên quan, "Chủ yếu xảy ra khi trùng tộc cấp thấp không biết tiết chế trong thời kỳ tiến hóa, cơ thể không chịu nổi những thay đổi gen liên tục."

 

"Một khi tiến hóa thành trùng tộc cao cấp, thì rất ít khi gặp phải vấn đề này."

 

Norn nắm lấy đầu ngón tay trắng nõn của Tô Yến, trân trọng đặt lên môi hôn nhẹ một cái, "Đi tra xem, trong tộc có trường hợp nào đã hồi phục hoàn toàn chưa."

 

"Vâng."

 

Norn ngồi bên mép giường của Tô Yến, nhắm mắt lại trong sự mệt mỏi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com