Tình Nơi Nhân Thế

Chương 9



Ta và mẫu thân cũng thu xếp trở lại kinh thành.

 

Trên đường hồi kinh, dọc theo lộ trình đều có thể trông thấy những dân chúng bị chiến loạn xua đuổi đang lũ lượt trở về nhà.

 

Trăm sự đợi khôi phục, chẳng rõ Thánh thượng tiếp theo sẽ có toan tính gì.

 

Ngày thứ ba sau khi về đến kinh thành, ta tình cờ thấy Tiêu Thành Hòa từ đằng xa trên đại lộ.

 

Lần cuối ta gặp hắn, đã là chuyện của sáu tháng trước.

 

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt ta, hắn cũng nghiêng đầu nhìn lại.

 

Thế nhưng hắn không dừng lại — vẫn cứ cưỡi ngựa lướt qua, vội vã rời đi.

 

“Thẩm tiểu thư,” Trường Phong gõ cửa xe, đưa vào một cái túi vải.

 

“Tướng quân sai thuộc hạ giao cho người.”

 

Ta mở ra — bên trong là mấy hộp bánh ngọt được xếp ngay ngắn tinh tế, thơm ngào ngạt, khéo léo đến độ khiến người ta không nỡ ăn.

 

“Lâu lắm rồi mới được ăn thứ tinh xảo thế này, cứ như cách một đời người vậy!”

 

Thải Hà vui mừng reo lên.

 

Ta cũng thấy thèm không chịu nổi.

 

Thải Hà rón rén ghé sát tai ta, thì thầm:

 

“Vừa mới về kinh, Tiêu tướng quân đã đưa bánh đến… tiểu thư, người nói xem… có phải tướng quân thích người không?”

 

Ta đưa tay sờ trán nàng:

 

“Đầu óc ngươi hỏng rồi sao? Hắn mà cũng biết mấy chuyện nhi nữ tình trường à?”

 

Dẫu là tiên nữ cũng chưa chắc làm hắn động lòng.

 

“Nếu… là thật thì sao?”

 

Thải Hà vẫn đeo bám hỏi tiếp.

 

“Không thể nào.”

 

“Ồ.”

 

Nàng thở dài.

 

Tết năm ấy, ta sống tại kinh thành.

 

Tiêu Thành Hòa, phụ thân và ca ca đều bận rộn vô cùng.

 

Suốt tháng Chạp và cả tháng Giêng, ta không gặp lại họ lần nào.

 

Nhưng kinh thành đã hoàn toàn khôi phục dáng vẻ ban đầu, tựa như chiến sự năm ngoái chưa từng xảy ra.

 

Hết Tết, ta béo lên mấy cân.

 

Hôm ấy Thải Hà đi chợ về, nói:

 

“Vừa về tới cửa thì nô tỳ nhận được một tấm thiệp mời.”

 

Nàng lấy trong giỏ rau ra một tấm thiệp đỏ chót.

 

Công chúa Trường Bình mở tiệc ngắm hoa vào mồng ba tháng Ba, gửi thiệp mời cho ta và mẫu thân.

 

Trong thư nàng còn nói rõ:

 

“Nếu ngươi không đến, bản cung sẽ đích thân đến phủ đón.”

 

Đến hôm mở tiệc, ta vẫn đi.

 

Phủ công chúa nằm sát bên phủ Thái tử, diện tích rộng lớn, tráng lệ hoa mỹ, đâu đâu cũng đều sơn son thếp vàng, đài phượng lầu rồng.

 

Nghĩ lại, năm ấy đáng lẽ Thuỵ Vương nên tấn công từ nơi này, phá hết những thứ xa hoa phù phiếm này, để xem nàng ta còn sống phè phỡn thế nào được nữa.

 

“Thẩm Ly, qua bên này.”

 

Vừa bước vào vườn, ta đã nghe tiếng gọi.

 

Công chúa Trường Bình đang đứng giữa đám tiểu thư quý tộc, trò chuyện rôm rả.

 

Những người này, kiếp trước ta đều từng biết qua.

 

Nhưng kiếp này, giữa ta và bọn họ — chưa từng có lấy một mối giao tình.

 

Trường Bình Công chúa giới thiệu từng người một với chúng ta, ta cũng lần lượt đáp lễ.

 

Sau đó nàng lại dẫn mọi người ra hậu viện.

 

Mãi đến khi thấy số phu nhân và quý phụ trong vườn còn nhiều hơn cả hoa, ta mới hiểu vì sao nàng lại tổ chức cái gọi là “tiệc ngắm hoa”.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiệc ngắm hoa gì chứ — rõ ràng là tiệc xem mắt.

 

Mẫu thân ta cũng nhập cuộc, vừa trò chuyện vừa âm thầm đánh giá những tiểu thư trong vườn.

 

“Công chúa thật giỏi,” ta cúi đầu nói nhỏ với Thải Hà,

 

“Tuổi còn nhỏ đã thích làm bà mối rồi.”

 

Thải Hà bật cười:

 

“Có phải sợ phò mã trăng hoa, để ý tiểu thư nhà người khác không?”

 

“Không đến nỗi đó đâu.”

 

Ta tìm một chỗ ngồi xuống.

 

“Nàng ta chỉ muốn giúp Thái tử thu phục lòng người thôi.”

 

Mà cách tốt nhất để trói chặt lợi ích các gia tộc — chính là liên hôn.

 

Chỉ là nàng còn quá trẻ, làm những việc thế này vừa vụng về, lại quá lộ liễu.

 

Trường Bình Công chúa bước đến, thân mật ngồi xuống bên ta:

 

“Ngươi đừng có làm bộ dạng ngạc nhiên như thế chứ? Trước kia ta có chút hiểu lầm với ngươi và phò mã, giờ mọi chuyện đều rõ ràng rồi, giữa chúng ta chẳng còn mâu thuẫn gì nữa, đúng không?”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta lắc đầu.

 

Không có mâu thuẫn gì — chỉ là… nhìn ngươi không thuận mắt thôi.

 

“Thế thì tốt,” nàng cười rạng rỡ.

 

“Vì phò mã, chúng ta càng nên thân thiết mới phải.”

 

“Công chúa quá lời rồi.”

 

Ta cũng mỉm cười.

 

“Nãy giờ Thẩm phu nhân còn đang lo chuyện hôn sự của huynh trưởng ngươi đấy. Ta đã giới thiệu bà ấy với phu nhân nhà họ Diêu.”

 

Nói xong, ta đã nhìn thấy mẫu thân, quả nhiên đang trò chuyện cùng Diêu phu nhân.

 

Ta biết rõ tiểu thư nhà họ Diêu — tính cách mạnh mẽ, dung mạo tầm thường, mẫu thân ta chắc chắn không để mắt tới.

 

Vì bà luôn coi trọng diện mạo đầu tiên, ví như cái cách mà bà đối đãi với Tiêu Thành Hòa…

 

“Ngươi thấy công tử nhà họ Mẫn thế nào? Thám hoa lang của năm trước đấy.”

 

Trường Bình Công chúa hỏi ta.

 

Khoé môi ta khẽ giật, cố gắng giữ biểu cảm bình thản:

 

“Ta chưa từng gặp, cũng không quen.”

 

“Vậy thì đi theo ta.”

 

Công chúa kéo tay ta rất thân thiết, lôi ta tới viện bên cạnh.

 

Không ngờ, Cố Lăng lại đang ở đó — mở tiệc chiêu đãi đám công tử trẻ tuổi.

 

Ta hít sâu một hơi.

 

Đối diện đã thấy Cố Lăng dẫn một nam tử trẻ tuổi bước đến.

 

Người nọ tướng mạo xuất chúng, thân vận trường bào màu lam nhạt, lông mi dài mắt sáng, dáng vẻ nho nhã ôn hoà.

 

Hắn tiến lên hành lễ, ánh mắt lướt qua ta, gò má khẽ ửng đỏ.

 

Đúng là tướng mạo không tệ, lại có tài — dù sao cũng là thám hoa.

 

“Nơi này không có người ngoài, cũng sẽ không có ai khác đến đâu. Hai người… trò chuyện một chút nhé?”

 

Công chúa vỗ nhẹ tay ta, khẽ nói:

 

“Yên tâm, sẽ không ai biết chuyện này đâu.”

 

Không ai biết?

 

Người lan truyền chuyện… chẳng phải chính là ngươi đấy sao!

 

Cố Lăng nhìn ta với vẻ mặt kỳ quặc, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại bị Trường Bình Công chúa kéo đi mất.

 

“Thẩm tiểu thư, tại hạ là Mẫn Gia Hách.”

 

Mẫn Gia Hách chắp tay hành lễ.

 

“Đường đột rồi… Tại hạ cũng không biết hôm nay lại là một cuộc sắp đặt thế này.”

 

Hắn cũng không hề hay biết đây là một màn xem mắt.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com