Tình Nơi Nhân Thế

Chương 7



Ngay cả phụ thân ta cũng cố gắng tranh thủ thời gian trở về phủ để thăm hắn.

 

“Muội muội!”

 

Ca ca đến gõ cửa phòng ta.

 

“Ta có việc khẩn cấp phải ra ngoài, mau đến giúp ta một tay, gấp lắm!”

 

Ta còn tưởng có chuyện hệ trọng gì.

 

Đến khi bị kéo đến phòng Tiêu Thành Hòa, mới biết “việc khẩn” của ca ca ta… là nhờ ta đánh nốt ván cờ còn dang dở với hắn.

 

“Được rồi, huynh đi lo việc đi.”

 

Ta ngồi xuống đối diện Tiêu Thành Hòa, đặt một quân đen.

 

Hắn dừng lại một thoáng, rồi thả quân trắng ở một bên.

 

Ta nhíu mày nhìn, hắn lại lặng lẽ nhặt quân trắng đó lên, đặt sang chỗ khác.

 

Lúc này ta mới phát hiện, bước vừa rồi của ta là nước cờ chết.

 

Chỉ cần hắn hạ quân trắng kia xuống đúng chỗ, là có thể vây c.h.ế.t một mảng lớn quân ta.

 

“Tiêu tướng quân đang coi thường ta đấy à?”

 

“Khụ khụ, không dám.”

 

Tiêu Thành Hòa không đặt lại quân đó.

 

Hắn không đi, ta cũng chẳng đi.

 

Qua một khắc, hắn rốt cuộc vẫn đưa quân trắng trở lại chỗ cũ — và một mảng quân của ta lập tức bị tiêu diệt.

 

Ta nghiến răng ken két.

 

“Không được.”

 

Hắn chặn tay ta lại khi ta sắp đặt quân cờ.

 

“Hay là… suy nghĩ thêm chút nữa?”

 

Nhưng ta cố tình đặt quân cờ đúng chỗ ấy.

 

Hắn khẽ bật cười.

 

Ta quay sang lườm, hắn vội thu lại nụ cười, mặt nghiêm như cũ tiếp tục chơi.

 

Kết quả tất nhiên là — ta thua.

 

Hơn nữa là thua tan tác.

 

“Ta nhường nàng ba quân rồi mà?”

 

Hắn nhướng mày hỏi.

 

“Ta cần ngài nhường chắc?”

 

“Tiêu mỗ cam tâm tình nguyện nhường.”

 

Thế thì… ta đành vui vẻ nhận lấy vậy.

 

Nhưng cho dù nhường ba quân, ta vẫn thua.

 

Không phải vì ta quá kém, mà vì hắn quá mạnh.

 

Một nước đi của hắn, có thể tính xa tới mười bước.

 

Ta nhịn xuống nỗi bực tức, không muốn chơi nữa.

 

Tiêu Thành Hòa giọng mềm hẳn:

 

“Vậy… ta nhường sáu quân nhé?”

 

“Vậy sao không tự ngồi chơi hai tay với nhau cho rồi?”

 

Ta bực bội đáp.

 

Khoé môi hắn khẽ cong, lại khổ sở nhìn ta cười một cái.

 

“Ta đi đây. Ngài tự chơi đi.”

 

Ta nói rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

 

Chúng ta vẫn chưa từng hỏi Tiêu Thành Hòa vì sao bị thương.

 

Mà hắn cũng chưa từng nhắc đến.

 

“Ai lại muốn lấy mạng Tiêu tướng quân chứ? Người tốt như thế!”

 

Ca ca ta thắc mắc mãi không thôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Người tốt?”

 

Ta thật chẳng thể đồng tình nổi.

 

“Hắn chỉ là năng lực khá, chứ làm người tốt thì… còn kém xa.”

 

Ca ca gõ nhẹ vào trán ta:

 

“Muội với Tiêu tướng quân có thâm thù đại hận gì sao? Mỗi lần nhắc tới là lại xị mặt, lầm bầm oán trách?”

 

Chuyện Tiêu Thành Hòa từng nhốt ta hai ngày, cả ta và mẫu thân đều không nói ra.

 

Chủ yếu là sợ phụ thân và ca ca suy nghĩ lung tung.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Mà xem tình hình bây giờ, cho dù có kể lại, e là họ cũng chẳng nổi giận.

 

Ví như mẫu thân ta — rõ ràng khi ấy vừa sợ vừa hận, vậy mà giờ nhìn thấy Tiêu Thành Hòa, lại như muốn thờ hắn như thần tiên.

 

“Không có gì cả, chỉ là… có người sinh ra đã không hợp nhau thôi.”

 

Ta vừa nói xong, ca ca đã trừng ta một cái, rồi lúng túng đứng dậy:

 

“Tiêu tướng quân, ngài… ngài đến rồi.”

 

Tiêu Thành Hòa liếc nhìn ta, rồi quay sang phụ thân và ca ca:

 

“Tại hạ có việc muốn thương lượng với hai vị.”

 

Không rõ họ thương lượng điều gì.

 

Hai ngày sau, ta nghe được tin: Định An Vương tạo phản.

 

Định An Vương tạo phản?

 

Không phải là Thuỵ Vương mới đúng sao?

 

Định An Vương có lý do gì để mưu nghịch?

 

Ta cố gắng lục lại ký ức kiếp trước, rồi bất chợt nhớ ra —

 

Kiếp trước, khi Thuỵ Vương mưu phản, phụ thân ta dẫn binh tiến kinh phò trợ, nhưng lúc đi ngang qua Định An, núi sạt lở, chặn mất đường, khiến hành trình bị trì hoãn.

 

Chẳng lẽ… kiếp trước Định An Vương đã có dã tâm?

 

Hắn cố tình gây ra sạt lở để cản đường quân ta, kéo dài thời gian cho Thuỵ Vương?

 

Chỉ là, vì sao đến kiếp này, kẻ mưu phản lại đổi thành hắn?

 

Lãnh địa của Định An Vương nằm ngay phía trước Vọng Hải Phong, đường về kinh thành nhất định phải đi ngang qua đó.

 

Ta suy đoán, việc quân Mông Thác chậm hơn kiếp trước vài tháng chính là vì Định An Vương thông đồng với chúng.

 

Hắn muốn mượn tay quân Mông Thác kéo chân phụ thân ta, để mình có cơ hội khởi binh tạo phản.

 

Khi ấy, phụ thân ta sẽ không thể rảnh tay đối phó.

 

May thay, lần này chúng ta đã có phòng bị từ sớm.

 

Định An Vương hành quân cực nhanh, chỉ trong một ngày đã chiếm giữ hai phủ mười sáu châu, hoàn toàn cắt đứt tuyến liên lạc giữa kinh thành và Tây Bắc.

 

Liên lạc với kinh thành bị cắt đứt hoàn toàn, Tiêu Thành Hòa liền tiếp quản toàn bộ binh lực Tây Bắc.

 

Chỉ trong một ngày, hắn điểm binh bố trận, sau đó cùng phụ thân và huynh trưởng ta chia quân làm ba đường, truy kích Định An Vương từ hậu phương.

 

Trận chiến này vốn đã định sẵn là gian nan.

 

Bởi vì phụ thân ta chỉ có ba vạn quân, trong khi Định An Vương nắm giữ đến bảy vạn binh mã.

 

Ý đồ của hắn là nhanh chóng chiếm lĩnh toàn bộ vùng lân cận kinh thành, như một cây quạt khổng lồ xoè ra, vây chặt hoàng đô vào trung tâm, rồi mới rảnh tay đánh thốc lên Tây Bắc.

 

Vì thế, ta cũng hiểu rõ — chúng ta phải nhanh hơn hắn.

 

Binh mã chưa động, lương thảo phải đi trước.

 

May thay, vụ thu năm ngoái, toàn bộ lương thực ở Vọng Hải Phong chưa đem bán mà được tích trữ trong kho.

 

Ta cùng Chu Phó tướng đi kiểm tra kho lương thực, nét mặt ông ta đầy lo lắng:

 

“Không biết trận này đánh bao lâu, sợ là lương thảo không đủ.”

 

Ta hỏi:

 

“Triều đình không viện trợ sao?”

 

Chu Phó tướng khẽ cười lạnh, hạ giọng nói:

 

“Nói ra thì phạm thượng, nhưng ba tháng nữa Thánh thượng không ngửa tay đòi ngược lại thì đã là may rồi.”

 

Ta biết Thánh thượng chẳng phải minh quân, nhưng thật không ngờ — lại hồ đồ đến độ này.

 

“Thực ra cũng có lúc người làm đúng,” Chu Phó tướng thở dài, “chỉ là tính khí nhu nhược, lại hay nghe lời kẻ gian thì thầm bên tai.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com