- Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố Vũ Sương thật tốt!
Vũ Thần thấy thế, nở nụ cười thư thái, theo đó qua đời.
- A da!
Mộc Vũ Sương vẫn luôn lạnh lùng khóc lên tê tâm liệt phế, Lăng Phú nắm giữ nàng trong lòng.
Một bên khác, biểu tình Hoa Vi Hà có vẻ không được tự nhiên, Kiều Kiều càng cong môi lên, trong mắt loạn chuyển không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cuối cùng Hoa Vi Hà thở dài, ánh mắt chuyển sang các cương giả đang âm thầm ẩn nấp trong Vũ Thần Phong. Nhãn thần của nàng khẽ động, những cường giả này giống như bị điện quang xẹt qua, toàn thân không khỏi cứng ngắc nhè nhẹ.
Nếu như lúc trước bọn họ còn có một chút ý niệm trong đầu mà nói, như vậy sau khi Lăng Phong giết chết phân thân Cự linh thần vương, toàn bộ dị niệm đều tan thành mây khói, không dám nổi lên mảy may.
- Lựa chọn rời đi vĩnh viên không được phép là địch nhân Sáng tông ta, bằng không, giết không tha!
Lời nói của Hoa Vi Hà khiến các cường giả còn lại âm thầm cả kinh, nguyên bản bọn họ cho rằng chính mình khó có thể có kết cục tốt, không nghĩ tới lại nhận được đối đãi vô cùng khoan dung.
Điều này khiến bọn họ giật mình, có chút không dám tin tưởng lỗ tai nghe được.
Hoa Vi Hà trực tiếp nói xong, không tiếp tục để ý tới bọn họ, lưu chút không gian để bọn họ thương thảo cho tốt. Chỉ trong chốc lát, thấy một nam tử trung niên tiến lên, cung kính quỳ gối trước mặt Hoa Vi Hà:
- Ta nguyện ý lưu lại.
Hoa Vi Hà gật đầu, nàng chủ yếu là nhìn mặt mũi Vũ Thần trong thời điểm cuối cùng cuộc đời, bằng không sẽ không tiêu hao chút linh lực hay nước miếng này. Tuy rằng Vũ Thần Phong cũng có một bộ phận là cường giả Thần cấp, nhưng nàng còn không để trong mắt.
...
Nhìn thành tường quen thuộc, cảm ngộ chính mình đã lưu lại trên đầu tường, thậm chí là hư không.
Lăng Phong bỗng nhiên dừng bước, hắn làm cô nhi, không có gia đình, trong cảm nhận cùa hắn Tinh Lam chính là nhà. Nơi đó có sư tôn Mạch Kha che chở hắn vô điều kiện, còn có Ny Khả bảo vệ hắn thực tình, cơ hồ có tất cả mọi thứ quan trọng nhất của hắn.
Năm tháng trôi đi.
Giống như giấc mộng, hiện tại lúc rời mộng tỉnh táo, Lăng Phong có chút không dám chạm đến.
Kiều Kiều le lưỡi, lúc này mới ý thức được bản thân lầm đối tượng. Da mặt nàng cũng dày, lập tức quay đi, ngẩng mặt lên trời hét lớn:
- Gia gia, Kiều Kiều trở về!
Lấy tu vi của nàng hôm nay, không cần phải dùng sức, vẻn vẹn chỉ thở nhẹ một tiếng, thanh âm cũng đủ rung động trời cao. Lúc này chỉ nghe một tiếng trong trẻo vang lên trong không trung, lập tức phân ra vô số đạo phân tán bốn phương tám hướng.
Sư Tâm Học Viên, Tinh Lam Thành, Kiều Sâm Đặc đang phê một ít công văn chấn động một cái, trên mặt toát lên vẻ vui mừng nồng đậm. Hắn huýt sáo dài một tiếng, thân hình như điện bắn thẳng về phía thanh âm phát ra.
- Bảo bối, muốn chết gia gia!
Tiếng xé gió bộc phát, vù vù, Mạch Kha, Lô Sâm, Hoàng Phủ Vân, Y Liên Nhi...Từng đạo thân ảnh quen thuộc cấp tốc phóng lên không, bay thẳng ra ngoài thành.
Chỗ cửa thành, Lăng Phong mặc huyền bào, ôn nhuận như ngọc. Người ngọc bên cạnh làm bạn, như trăng sáng tinh không, bình yên dịu nhẹ.
- Phong nhi!
Đôi môi Mạch Kha rung động, dừng lại trước người Lăng Phong, trên mặt từ trước tới nay vẫn luôn nghiêm túc không che giấu được vẻ kích động.